tịt về đám con gái lớp tám là tôi và Sơn, thằng Hòa có vẻ cũng ú ớ nốt.
Bọn tôi đi học, xưa nay chỉ để ý tụi bạn cùng lớp hoặc các học sinh lớp
lớn, chẳng đào đâu ra thì giờ để quan tâm đến lũ học trò lớp dưới. Đám em
út lóc chóc đó (bọn tôi luôn coi là lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch) không có bất cứ
cơ hội cỏn con nào để lọt vào tâm trí của bọn tôi.
Tôi nhớ có lần tôi đến chơi nhà chú tôi, bị nhỏ em họ hỏi bài. Lúc đó
đang ngồi học chung với nó là một con nhỏ xinh ơi là xinh, má nó mỗi khi
cười lộ ra hai núm đồng tiền duyên đáo để. Con nhỏ này có vẻ ngưỡng mộ
tôi ghê gớm khi tôi thao thao bày cho tụi nó phép giải hình học quỹ tích.
Suốt buổi, nó nhìn vào tập thì ít, lom lom dòm tôi thì nhiều.
Hôm sau nhỏ em họ nói với tôi, vẻ hết sức bí mật “Bạn em thích anh lắm
đó!”, tôi chỉ nói “Vậy hả?, lòng chẳng thấy xúc động tí ti nào. Thấy tôi
chẳng thưởng nó cây kẹo nào, thái độ lại hờ hững phát ghét, nhỏ em họ liền
hùng hồn quảng cáo “Nhỏ đó là hoa khôi lớp em đó”. Nhỏ em nói, tôi tin
ngay. Cũng như tôi tin con nhỏ đó thậm chí xứng đáng là hoa khôi toàn
trường. Nhưng dù vậy trong mắt tôi, hoa khôi có xinh đẹp cỡ nào cũng chỉ là
đứa ranh con. Sau này khi trở thành thi sĩ Cỏ Phong Sương, và tương lai sẽ
trở thành thi hào Đinh Hùng, Nguyễn Bính, bọn nhãi nhép đó tôi càng không
để vào mắt.
Hận Thế Nhân và Trầm Mặc Tử chắc cũng vậy. Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn
hỏi cả buổi rồi mà chẳng đứa nào lên tiếng.
Cuối cùng Thọ nhún vai, tự trả lời:
- Chắc chẳng đứa nào biết.
Sơn vớt vát, nghe giọng thì có vẻ nó cảm thấy có lỗi khi không biết chút
gì về em họ thằng Lợi:
- Con nhỏ đó sống ở ngay thị trấn may ra tụi tao còn biết. Đằng này nó ở
tuốt dưới Liễu Trì.