Chương 8
Hóa ra thằng Lợi không có dây mơ rể má gì với ba nhỏ Duyên thật. Ba
nhỏ Duyên chỉ là bạn hàng với ba mẹ Lợi, ông chỉ là người đi thu mua vàng
(sự thực ông cũng chỉ là người trung gian được người ta thuê mướn), nhờ
vậy ông qua lại với gia đình nó khá thường xuyên.
Khi ba mẹ Lợi chẳng may qua đời, ông bác và bà cô có nhận hai đứa em
nó về nuôi. Riêng Lợi, họ hàng tất nhiên cũng thương nhưng bà con gia cảnh
nghèo túng, nuôi thêm một đứa tuổi ăn tuổi lớn như nó là một gánh nặng quá
sức. Trong khi mọi người còn phân vân chưa biết tính thế nào thì ba nhỏ
Duyên ghé làng. Biết được cớ sự, ông xưng là cậu họ của Lợi, xin đem nó về
nuôi.
Làng nó là làng bên nội, về anh chị họ của mẹ nó thì ông bác bà cô nó
rất mù mờ. Nghe ba nhỏ Duyên bảo vậy, cũng có người bán tin bán nghi
nhưng ngẫm ra trong lúc ngặt nghèo đột nhiên có người nhận cháu mình về
nuôi cũng là sự tốt nên chẳng ai cản trở gì.
Kể tới đây, thằng Lợi ấp úng thù nhận ngay từ đầu nó đã biết ba nhỏ
Duyên không hề có họ hàng gì với mình, nhưng chẳng biết trôi dạt về đâu,
nó đành làm thinh, chỉ mong có chỗ nương náu qua cơn quẫn bách.
- Thế bạn có biết vì sao ba nhỏ Duyên nhận bạn về nuôi không? – Xí
Muội thắc mắc.
Lợi chéo miệng:
- Chắc là ông ấy động lòng trước hoàn cảnh của tôi.
Tôi liếc ba đứa bạn thấy bọn nó cũng đang nhìn tôi và nhìn lẫn nhau và
mặc dù không nói gì bọn tôi vẫn đọc được qua ánh mắt của nhau rằng thằng
Lợi đã không nói thật.
Cảnh làm lụng vất vả của thằng Lợi như bọn tôi từng thấy tự nó đã phơi
bày ra dụng ý của ba nhỏ Duyên. Ông nuôi nó như một người ở trong nhà,