nhìn điếu thuốc lập lòe trên tay nó, mặt tôi không giấu vẻ lo lắng.
- Đừng sợ! – Thọ trấn an tôi, nó chồm người tới trước, một tay đặt trên
vai tôi, tay kia giúi điếu thuốc vào tay tôi – Dễ như ăn kẹo ấy mà!
Không thể thoái thác được, tôi đành cầm lấy điếu thuốc rụt rè đưa lên
miệng trước vẻ mặt tò mò của Sơn và Hòa.
- Cố lên! Hít vô chầm chậm thôi! – Thọ động viên tôi.
Tôi nhắm mắt “hít vô chầm chậm”, thấy miệng đắng nghét. Tệ hơn nữa,
khói thuốc xộc lên mũi tôi cay xè khiến tôi ho sặc sụa.
Tôi hoảng hồn liệng điếu thuốc đi, rối rít:
- Thôi, thôi…
Thọ sầm mặt chạy đi lượm điếu thuốc tôi vừa ném ra xa.
- Kiểu này suốt đời mày sẽ không bao giờ trở thành nhà thơ lớn nổi! –
Thọ nhiếc móc, rồi nó đưa mẩu thuốc cho thằng Hòa, hất hàm – Mày biểu
diễn cho nó coi đi, Trầm Mặc Tử!
Hòa xanh mặt:
- Ba tao bảo…
- “Ba tao” hoài! – Thọ hừ mũi – Thi sĩ gì mà động tí lại kêu ba! Hút đi!
Mày ho lao, tao chịu trách nhiệm!
Cũng như tôi, Hòa nhớn nhác nhón lấy điếu thuốc bằng những ngón tay
run run, trông như nó đang nhón một con sâu…
o O o
Dưới sự dụ dỗ chen lẫn đe nẹt của bậc đàn anh Lãnh Nguyệt Hàn, rốt
cuộc ba thi sĩ còn lại của bút nhóm Mặt Trời Khuya cũng làm được điều tệ