- Hôm nay không có. – Lợi bối rối đáp, nụ cười trên mặt nó như bị ai
thình lình đánh cắp.
- Tôi gia hạn cho ông thêm một ngày nữa. Sáng mai phải có cho tôi đó. –
Xí Muội nói như ra lệnh.
- Tôi phải ôn bài nữa chi. Sắp thi rồi.
Giọng Lợi nghe như năn nỉ nhưng Xí Muội chẳng buồn động lòng:
- Tôi không biết. Ai bảo ông không dám nhận mình là Mã Phú. Tôi đóng
vai Lê Lai cứu chúa, mấy hôm nay bị tụi bạn níu rách cả áo đây nè.
Xí Muội thõng tay xuống nhưng không vì vậy mà nó thôi ca cẩm:
- Tụi nó còn bảo không viết kịp thì kể tụi nó nghe khúc sau cũng được.
Híc, tôi biết gì mà kể!
Tâm hồn nhà văn thường mỏng manh, dễ động lòng trắc ẩn. Nghe Xí
Muội vì mình mà lâm vào hoàn cảnh khó xử, Lợi không viện lý do thi cử để
từ chối nữa. Nó ngồi thừ ra, nhăn nhó, trong khi con nhỏ Xí Muội tươi như
hoa, biết rằng khi thằng Lợi mặt mày trông giống như khỉ ăn gừng có nghĩa
là văn sĩ Mã Phú thật đã nhận lời với văn sĩ Mã Phú dỏm.
Khi Xí Muội than vãn với tôi và Lợi về nỗi đau khổ của người nổi tiếng
vào buổi sáng hôm sau đó, nó không bao giờ ngờ (cả tôi và Lợi cũng thế) sự
thể còn đi xa hơn nhiều so với những gì nó đã trải qua.
Bọn học trò nhiều đứa mê truyện của Mã Phú đến mức mượn cuốn sổ
các-nê của bút nhóm Mặt Trời Khuya về, rồi sắm một cuốn tập để chép
truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua vào đó.
Tụi nó chép lại chỉ để buồn buồn lôi ra đọc, vì cuốn các-nê thì tụi nó
không giữ lâu được.
Tụi nó đọc thì anh chị tụi nó cũng đọc, nếu đứa nào có cả anh lẫn chị.