LÁ NẰM TRONG LÁ - Trang 83

Bây giờ thì chàng chăn ngựa đã biết mình vụng về như thế nào. Chàng

đứng trơ ra, biết mình có lỗi với công chúa nhưng vì quen sống cô độc chàng

loay hoay mãi vẫn không chọn được từ ngữ nào thích hợp với tâm trạng của

mình trong lúc này. Suốt một lúc lâu chàng cứ im lìm chôn chân trên cỏ,

ngẩn ngơ nhìn đàn bướm sặc sỡ vờn quanh mái tóc mượt mà của công chúa,

đến mức có cảm tưởng chàng đã đánh rơi tiếng nói ở chỗ nào đó trên đồng

cỏ bao la.”

o O o

Văn sĩ Mã Phú có cái lối kết thúc từng kỳ truyện ở những chỗ khiến

người đọc tức điên.

Tôi hỏi nó thì nó bảo nó không cố tình chọc giận bạn bè, rằng nó viết

đến khi nào buồn ngủ thì nó ngưng, chẳng để ý truyện đã kéo dài đến đâu.

Tôi khịt mũi:

- Sao mày không viết ban ngày? Viết ban ngày thì đâu có buồn ngủ?

Tôi nhìn mái tóc cháy nắng của nó, lặp lại câu hỏi hôm trước:

- Ban ngày mày mải đi bắn chim, bắn ổi, bắn xoài trộm trong vườn nhà

hàng xóm chứ gì?

- Đâu có!

Lợi đáp và nhe răng cười. Lợi ít khi cười nên nó cười mặt nó trông lạ

hoắc lạ huơ.

Xí Muội chạy tới đúng vào lúc tôi định hoạnh họe thằng Lợi thêm vài

câu:

- Truyện mới đâu, ông?

Vừa nói vừa chìa tay trước mặt Lợi, trông bộ tịch thì có vẻ như nó sẽ

không rút tay lại cho đến chừng nào Lợi đưa truyện mới ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.