LÁ THƯ HÈ - Trang 17

Vẫn còn chìm trong cảm giác gây nên do câu chuyện hãi hùng vừa

nghe, tôi cố tạo lại trong tư tưởng chiếc thuyền vô phúc quá cố và câu
chuyện hấp hối mà chỉ có mấy con thủy kê là những kẻ làm chứng duy
nhất. Vài chi tiết đập vào mắt tôi, vị thuyền trưởng mặc lễ phục, chiếc vòng
tràng hạt của thầy cả, hai mươi thông vận binh, giúp tôi đoán được tất cả
những biến chuyển của thảm kịch…. Tôi thấy chiếc thuyền rời Toulon
trong đêm…. Thuyền ra khỏi cảng. Biển xấu, gió đáng sợ nhưng thuyền
trưởng của mọi người là một thủy thủ đảm lược và mọi người trên thuyền
đều yên dạ.

Buổi sáng, sương mù nổi dậy. Người ta bắt đầu lo lắng. Tất cả thủy thủ

đều ở trên. Thuyền trưởng không rời boong. Trong boong giữa, nơi nhốt
các binh sĩ, tối đen: không khí nóng. Vài người ốm nằm trên túi xách của
họ. Thuyền chóng chành một cách ghê sợ; không tài nào đứng vững được.
Người ta ngồi dưới sàn từng nhóm và bám vào vách mà chuyện trò; phải la
to mới nghe được. Trong số, có người bắt đầu sợ. Nghe đây họ kể. Ở quãng
này thuyền vẫn đắm luôn, cứ hỏi mấy anh thông vận binh thì biết và những
gì họ thuật không làm cho người ta yên dạ chút nào. Nhất là anh cai của họ,
một người Paris lúc nào cũng nói đùa, làm cho họ rởn da gà, với những câu
cà rởn của anh ta:

- Đắm thuyền à? Vui lắm chứ sao, đắm thuyền. Chỉ tắm nước đá một

chuyến và rồi người ta đưa mình về Bonifacio để ăn ở nhà ông sếp Lionetti.

Và bọn lính cười ồ….

Thình lình có tiếng nứt vỡ. Gì vậy? Chuyện gì vậy?

- Bánh lái vừa trôi mất - Một thủy thủ vừa chạy ngang vừa nói, mình

mẩy ướt đẫm.

- Hành trình vui vẻ nhé – Anh cai bướng bỉnh kêu to. Nhưng lời anh

không làm ai cười nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.