LẠC ĐƯỜNG - Trang 101

Phòng khách đơn sơ, nhưng cái bếp thì thật rộng. Bộ bàn ăn đẹp, bày

muổng nĩa như kiểu Tây. Nhưng Cheng Huor lại đãi tôi món cá xông khói
kiểu Khơme.

Cheng Huor có nước da ngăm ngăm nhưng khuôn mặt tuơi tắn và

duyên dáng, quý phái. Nhất là khi cô múa quanh cái bàn ăn. Rất tiếc là
không có nhạc. Vì cơn bão man rợ của Pôl Pốt đã cuốn đi tất cả những gì là
văn minh của con người. Không một nhạc cụ, không một máy nghe nhạc,
không một cuốn sách. Chỉ còn lại những ngón tay. Đôi chân thon thả và
một thân hình uyển chuyển như con báo đen. Vũ điệu chợt làm dấy lên
tiếng nhạc từ trong vô thức. Tôi tràn ngập hạnh phúc khi được thưởng thức
một trong những vũ điệu đẹp nhất của nhân loại, một di sản văn hóa phi vật
thể mà mãi đến năm 2006 mới được UNESCO công nhận và xếp loại.

Đó là Cheng Huor, nói tiếng Pháp như nước chảy mây trôi, múa đẹp

như trong thần thoại.

Buổi tối Cheng Huor đòi tiễn tôi về nơi đóng quân. Tôi nói:

-Xa lắm. Không được đâu.

-Được mà. Vì trước đây sống trong trại tập trung của Pôl Pốt ở trong

rừng, tôi rất thường đi trong đêm tối.

-Nhưng tôi không muốn lát nữa cô phải quay về một mình.

°

Cheng Huor và đền Angkor, đền Ta Prohm là biểu tượng cho một

nước Campuchia tài hoa, trầm mặc và vĩ đại.

Nhưng chiến tranh đã để lại trên xứ sở huyền thoại này những em bé

bụng õng, trần truồng, đen đủi, ngụp lặn trong ruộng nước để tìm những
con cá nhỏ, con nhái bén, con còng còm cõi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.