LẠC ĐƯỜNG - Trang 13

Gia đình Phật tử ở chùa Long Khánh. Buổi chiều cô Cúc dạy triết đến gởi
cho Long cuốn Histoire du Vietnam của Bernard Fall và gởi cho tôi gói
quà. Cô nghiêm nghị và buồn. Cô chỉ hỏi tôi:

-Em cần gì nữa không?

Tôi thấy cô có vẻ gì hơi bực dọc nhưng tôi không buồn về điều ấy. Tôi

hiểu rằng giữa tôi và cô có một khoảng cách lớn trong suy nghĩ, trong cách
nhìn cuộc sống, nhưng sao tôi vẫn yêu mến cô, nhất là cái vẻ đăm chiêu, cái
nhíu mày, cái thở dài kín đáo.

Buổi chiều đó rất buồn. Người ta đã đem Long đi đâu, chỉ còn lại tôi

và Dã Nhân cùng mấy anh em trong gia đình Phật tử. Chúng tôi lần lượt bị
hỏi cung, có người bị đánh bằng báng súng vô ngực, có người bị nện dùi
cui vào đầu gối, vào ống quyển. Mọi người bước ra khỏi phòng thẩm vấn,
nhăn nhó và khập khiễng.

Người bị hỏi cung cuối cùng là Dã Nhân. Cái dáng cao lêu khêu, hai

tay dài quá gối, anh bước đi im lặng, anh ở trong phòng thẩm vấn gần một
tiếng đồng hồ và bước ra cũng im lặng, cũng chậm chạp. Anh trở lại chỗ
cũ, ngồi ôm gối hút thuốc lá, không nói một lời.

Hôm sau tôi bị tống ra đảo Phước Lý cùng với Dã Nhân.

Con tàu nhỏ tròng trành. Hai người nằm ngủ vùi trong khoang tàu bẩn

thỉu cạnh những cuộn dây thừng to. Xế chiều tàu cập bến một hòn đảo nhỏ
giữa biển. Vẻ đẹp của biển hoàng hôn làm tôi tỉnh táo trở lại. Tôi ngồi cạnh
Dã Nhân, hút thuốc lá và nhìn ra biển. Dã Nhân hát. Biển im, tiếng hát
nghe rất rõ trong cơn gió nhẹ, trong tiếng kêu rít rít của mấy con yến trắng.

Dã Nhân đã không ăn uống gì nhưng anh không làm ồn ào về chuyện

đó. Anh nằm trên cát khi mọi người ăn chiều. Qua một đêm, sáng ra anh
vẫn tỉnh táo đi theo toán quân. Buổi trưa đoàn người dừng lại nghỉ trong
một vùng núi đá. Cây cối ở đây xơ xác, chỉ có dứa dại và những bụi sim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.