LẠC ĐƯỜNG - Trang 14

rừng thấp lè tè, tuy vậy lại có nhiều hốc đá nên vẫn là một chỗ nghỉ chân rất
tốt. Thấy Dã Nhân nằm trong hang, tôi cầm cà mèng của mình chui vào và
ngồi cạnh anh.

-Sao vậy? Tôi hỏi.

-Mình không thấy đói,

-Nhưng cần gì anh phải làm như thế?

-Tôi không muốn ăn những gì của người Mỹ.

-Anh không thể tiếp tục nhịn ăn mãi được. Chúng ta không biết sẽ ở

đây trong bao lâu.

-Đừng lo lắng cho mình về chuyện ấy nữa. Mình hiểu được việc mình

làm chứ.

-Ðừng đùa. Anh tưởng là tụi lính sẽ nhượng bộ anh sao?

Ngoài cửa hang biển như sôi trào. Những đợt sóng trắng xóa cứ giăng

hàng ngang mà đi vào bờ giống hệt như có đoàn người biểu tình cầm biểu
ngữ trắng tiến sát vào vách núi dựng đứng.

Toán lính lại xuống thung lũng, đến một ngôi làng nhỏ. Đó là một ngôi

làng đã chết. Cũng có thể nó đang hấp hối. Không một tiếng gà, không
nghe chó sủa. Không cả tiếng chim. Chỉ có nắng và cát. Và những thân dừa
cụt ngọn, cháy sém.

Rồi từ trong lùm cây xác xơ, vang lên tiếng kèn khò khè lạc điệu.

Người đàn ông dẫn đầu, vấn chiếc khăn màu nâu già, hai má phồng lên,
thổi cây kèn gỗ nhỏ xíu như món đồ chơi. Sau ông là hai người đàn ông
khác vác hai xác chết gói trong manh chiếu. Mấy người đàn bà khẳng khiu
đen nhẻm cùng vài đứa con nít đầy ghèn và ruồi nhặng câm lặng theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.