LẠC ĐƯỜNG - Trang 218

mặc xác nhân quyền…ai làm gì mặc kệ, chúng chỉ biết ôm nhau trong công
viên, trong vũ trường, trong toa-lét.. còn những công nhân viên chức thì chỉ
nghĩ đến đồng lương, đến cái ghế của mình. Họ không biết, không nghe,
không thấy.

Kể cả những anh thợ hồ, những phu xích lô, những gái điếm, những

trẻ bụi đời, những người thất nghiệp… cũng dửng dưng với tất cả. Họ cúi
mặt sống. Họ im lặng nằm co trong ổ chuột của mình. Họ âm thầm nhai
miếng cơm chan mồ hôi nước mắt và chẳng bao giờ nghĩ: tại sao? phải làm
gì?

Dã Nhân cười ha hả:

-Thì đó chính là sự đầu hàng tập thể mà ta từng nói với ngươi. Đó

chính là cách họ “sống chung với lũ”, sống chung với trộm cướp.

-Vậy thì chúng ta viết cuốn sách này để làm gì?

-Để bảo họ đừng đầu hàng. Để bảo họ tố cáo. Và đó là cách duy nhất

để nhân dân có thể xác lập cái “nhân quyền” của mình. Nhân quyền không
phải là thứ được ghi trong hiến pháp, cũng không phải là thứ mà nhân dân
phải xếp hàng để chờ ban phát. Nhân dân phải tự khẳng định nhân quyền
của mình bằng sự tố cáo, vạch mặt, bóc trần những dối trá, đập vỡ những
huyền thoại. Đó là thứ NHÂN QUYỀN duy nhất có thật trên cõi đời này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.