LẠC ĐƯỜNG - Trang 40

°

Tổ vũ trang của chúng tôi nằm trong số “ba khu vực không bắt được

liên lạc” đó.

Tổ gồm 4 người: Tôi, Trương Văn Khuê, Nguyễn Trường và Tám

Nhân. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở sau chợ Trương Minh Giảng. Vũ
khí chúng tôi bọc kín trong ba bốn lớp ni-lông, gồm hai khẩu AK47, hai
khẩu K54 và một số chất nổ TNT. Truyền đơn và cờ Mặt Trận GP bọc
trong các bao ni-lông khác. Tất cả được giấu trong lỗ cống sau bếp. Hàng
ngày chúng tôi vẫn đi học, vẫn sinh hoạt bình thường. Nhưng trong tình
hình chờ đợi hồi hộp căng thẳng như vậy thì còn lòng dạ nào mà học.
Trương Văn Khuê và Nguyễn Trường thì tối ngày đánh bài Tu Lơ Khơ
nhưng Khuê đặc biệt thích xì phé và hắn đánh rất giỏi. Sau này làm giám
đốc nhà xuất bản Trẻ hắn đã có những quyết định táo bạo trong chủ trương
cho tư nhân hợp tác bỏ vốn in sách. Khuê làm việc đó một cách sáng tạo và
đã đem lại lợi nhuận cho nhà xuất bản rất nhiều. Tiếc rằng anh chết quá trẻ
do bệnh ung thư gan. Nhà tôi ở gần bệnh viện nên tôi đến thăm anh thường
xuyên. Khi mổ gan xong anh cười rất tươi và nói to với những bạn bè đến
thăm:

-Tớ sẽ sống đến 150 tuổi!

Nhưng chỉ mấy hôm sau là anh xuống sức. Buổi chiều Mai Hương đến

thăm, hỏi có biết ai đây không nhưng Khuê cứ nhắm mắt. Mai Hương khóc.
Đó là giọt nước mắt hiếm hoi của người đồng chí cũ.

Tại sao tôi nói hiếm hoi?

Vì sau giải phóng bạn bè đối xử với nhau lạt lẽo. Trong vụ án văn học

“Nổi Loạn” tôi bị cô lập, nhiều người sợ liên lụy, có người còn tệ hơn như
phó chủ tịch quận Z Nguyễn Hoàng, nhạc sĩ Trần Long…tìm cách phủ
nhận tác phẩm của tôi theo luận điệu của công an văn hóa, trong khi báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.