LẠC ĐƯỜNG - Trang 51

Chị đã nổi tiếng khắp thế giới với “nụ cười Võ Thị Thắng”. Trước hết

vì chị có một cái miệng đẹp, một hàm răng đẹp. Sau đó mới là nụ cười. Một
nhà báo Nhật đã “chộp” được nụ cười ấy và công bố khắp thế giới. Năm ấy
chị mới hơn hai mươi tuổi. Một cô gái Nam bộ xinh xắn đứng trước tòa án,
giữa hai quân cảnh cao to mà cười rất tươi. Và nói: “Liệu chánh quyền các
ông có tồn tại được hai mươi năm để thi hành bản án này không?”

Câu nói ấy đã bắt đầu một huyền thoại.

Lần đó, nếu chị bắn chết tên phường trưởng và chạy thoát thì sẽ không

có phiên tòa ấy, không có nụ cười ấy và cũng không có huyền thoại Võ Thị
Thắng.

Nhưng tên phường trưởng ấy đã không chết. Bóp cò lần thứ nhất. Đạn

lép. Nó bỏ chạy. Thắng rượt theo. Bóp cò lần thứ hai. Đạn lại lép. Cô gái
trẻ đầy quyết tâm, rượt đuổi sát nút. Cuộc rượt đuổi kéo dài đủ để các tay
chân bộ hạ của tên phường trưởng nhào tới.

Những màn tra tấn đã diễn ra rất dã man. Tiếp đến là phiên tòa.

Sau ngày 30.4.75 Võ Thị Thắng được mời đi khắp thế giới. Ở Cu-ba

người ta lấy tên chị để đặt cho một trường tiểu học và 2 trường Mẫu giáo.
Các chính khách, nhiều nguyên thủ quốc gia đến thăm Việt Nam đều muốn
gặp chị.

Nhưng đó lại là khởi đầu cho những bi kịch sau này.

Thành Đoàn TPHCM không ưa sự nổi tiếng ấy. Chị bị “qui” là con

nhà địa chủ nên bị gạt ra khỏi danh sách trúng cử Đại biểu Quốc hội năm
1976. Nhưng chú Tô (thủ tướng Phạm Văn Đồng) lại coi Thắng như con.
Võ Thị Thắng ra trung ương “lánh nạn”. Và sau này trở thành Ủy viên
Trung ương Đảng, Đại biểu Quốc hội, Tổng Cục trưởng Tổng Cục Du
Lịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.