LẠC ĐƯỜNG - Trang 56

Chị thấm nước mắt bằng chiếc khăn rằn của du kích Miền Nam mà chị

đã chuẩn bị sẵn. Chị nhìn thẳng lên sân khấu và cười. Tiếc thay anh nhà
báo người Nhật năm nào đã không có mặt để ghi lại nụ cười ấy. Nó vẫn
đẹp. Và nếu được công bố với đầy đủ những tình huống đắng cay thì nụ
cười trong buổi sáng cuối năm 2000 ở Hội trường này cũng sẽ trở thành
một huyền thoại, và có khi còn nổi tiếng hơn cả nụ cười của mấy mươi năm
về trước.

°

Vụ Huỳnh Tấn Mẫm kết thúc sau những cuộc xuống đường, tuyệt

thực… của đồng bào các giới: học sinh, sinh viên, công nhân, đồng bào
Phật tử…Chính quyền Thiệu biết rõ mười mươi một số học sinh, sinh viên
(trong đó có Huỳnh Tấn Mẫm) là đảng viên cộng sản nhưng họ vẫn phải trả
tự do cho những người bị bắt.

Vì bị tra điện nhiều lần nên tôi phải về quê vừa để chữa bệnh vừa thăm

cha mẹ.

Khi tôi bị bắt, mẹ tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, và tôi cũng

không thể giải thích cho bà hiểu được. Bà vẫn nghĩ tôi là một ông “cử
nhơn” sắp đi làm quan, nhưng không hiểu sao lại phải ở tù. Tôi chỉ nói:

-Con bị người ta bắt lầm thôi mà.

-Con có thi cử nhơn được không?

-Được. Vài tháng nữa con sẽ lấy bằng cử nhân.

Về quê, tôi được bà con đùm bọc, chạy chữa. Đó là gia đình của thầy

tôi – thân sinh của Tám Nhân, một bạn học, một tay cách mạng đầy cá tính
đã cùng với Lữ Phương (một ông thứ trưởng bộ văn hóa) làm điên đầu
những tay “hồng vệ binh” trong suốt những năm ở R.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.