LẠC NHẬT ĐẠI KỲ - Trang 98

Lúc ngẩng đầu chỉ thấy sau lưng người áo đen kia có thêm một cái

bóng trắng phất phơ, như hạc trắng đuổi sát theo sau.

Ngu Doãn Văn thở dài nói:

- Buồn ngâm mưa tuyết động cây rừng, thả sách buông kiếm nhớ mẹ

cha, đưa người một chén rượu, phủi sương trên áo lông, người vì ta khiêu
vũ, ta vì người ca hát, thăm dò hang hổ đi sa mạc, đánh roi cưỡi ngựa đến
Hoàng Hà… Hay cho phương chấn mi! Có bằng hữu như Phương Chấn Mi,
còn mong gì nữa?

Lúc này Tra Lộc, Trương Trấn Khuyết đã gọi quân binh đi lên, bảo vệ

Ngu Doãn Văn về doanh. Ngu Doãn Văn chỉ đành thở dài.

Đám bảy người Kim thái tử đi qua góc đường. Tích Vô Hậu nịnh nọt

ân cần hỏi:

- Tiểu vương gia bị thương thế nào rồi?

Hạ Hầu Liệt cười lạnh một tiếng, quát lên:

- Ngươi mọc mắt chó sao? Chỉ là kiếm pháp của chó Tống, sao có thể

làm thái tử bị thương?

Vẻ mặt Tích Vô Hậu hoài nghi, vẫn trả lời:

- Vâng vâng vâng…

Kim thái tử chậm rãi xoay người, nói:

- Ta vốn cố ý chịu một kiếm của Long Tại Điền.

Tích Vô Hậu ngạc nhiên nói:

- Tiểu nhân thật là ngu ngốc, không rõ thiên cơ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.