LẠC NHẬT ĐẠI KỲ - Trang 97

Nơi xa không biết người nào thổi tiêu, nước sông chiếu rọi ánh đèn,

hai bờ đối diện vô cùng thê lương.

Phương Chấn Mi ngâm nga:

- Chẳng biết nơi đâu kèn lau thổi, một tối chinh nhân ngó cố hương.

Hai người nhớ đến bao nhiêu người tiêu tán lưu lạc trong chiến loạn,

bao nhiêu người nhịn nhục sống qua ngày, bao nhiêu người không có nhà
để về, một trận chiến cũng không biết có thêm bao nhiêu hài cốt của chiến
sĩ biên cương, bạc trắng bao nhiêu mái tóc của người chờ. Chỉ hận người
Kim cường thế xâm lược, mà khắp nơi trên cả nước đều có người lòng son
dạ sắt, không sợ cường quyền, không tiếc ném đầu đổ máu, chiến đấu đến
cùng, tuyệt không khuất phục. Hai người không kìm được hát lên bài từ
khẳng khái sục sôi của Nhạc Vũ Mục trước khi bị Tần Cối hãm hại.

Mối nhục Tĩnh Khang,

Chưa gội hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Cưỡi cỗ binh xa,

Dẫm Hạ Lan nát bét.

Hai người đang ngâm đến lúc hào hùng, đột nhiên dưới trăng sáng,

giữa mấy ngọn tùng có một người áo đen lướt qua.

Người áo đen kia vừa nhoáng lên, Phương Chấn Mi bên cạnh Ngu

Doãn Văn đã không thấy nữa, chỉ để lại một câu:

- Bảo vệ Ngu tướng quân, trở về đại doanh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.