trán, mồ hôi túa ra to bằng hạt đậu: “Mộng Khê…… Mộng Khê…… Đừng
sợ…… Đại phu sắp đến rồi……”
Nam Cung Quyết gắt gao ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, Lạc Mộng
Khê hết sức khó chịu, không ngừng giãy giụa. Ngón tay cào canh tay Nam
Cung Quyết đến rớm máu. Nam Cung Quyết không kêu một tiếng, tùy ý để
Lạc Mộng Khê phát tiết. “Vương gia, Vương gia……” Lão giả ban ngày đi
cùng Lạc Mộng Khê lên núi bước nhanh vào nội thất. “Nhanh…… Chẩn trị
cho Vương phi……” Nam Cung Quyết bất chấp khác biệt, gấp giọng thúc
giục. Lão giả bước nhanh đến bên giường, nhẹ nắm cổ tay Lạc Mộng Khê,
nhất thời, sắc mặt đại biến: “Vương gia, Vương phi trúng mị dược đặc biệt,
tác dụng thuốc rất mạnh, phá vỡ ngâm châm phong huyệt một năm trước,
nói cách khác độc ‘Vật Tử’ của Vương phi, phát tác……”
Nam Cung Quyết chỉ cảm thấy ầm một tiếng, đầu óc nhất thời trống
rỗng. Sự lo lắng, trong nháy mắt hạ xuống đến đáy. Trong đầu không ngừng
quanh quẩn câu kia: “Độc ‘Vật Tử’ đã phát tác……”
“Vậy nàng còn có thể cứu chữa?” Trong tiềm thức, Nam Cung Quyết hỏi
ra những lời này. “Cái này……” Lão giả cúi đầu, mắt lộ ra khó xử.
“Bổn vương hỏi ngươi nàng còn có thể cứu chữa không? Có nói có,
không có nói không có, ngươi do dự cái gì?”
Hai mắt Nam Cung Quyết đỏ au, rống giận ra tiếng:
Mộng Khê không cứu được, phải rời xa hắn, không, không thể, điều này
sao có thể. Một canh giờ trước, nàng rõ ràng vẫn tốt, còn giúp ta tắm rửa,
thay y phục, cùng ta chẩn bị kế hoạch lừa cả trăm danh y….
“Độc ‘Vật Tử’ trong cơ thể Vương phi đã bị mị dược khai giải, cũng hòa
hợp làm một với ‘Vật Tử’. Nếu muốn cứu Vương phi, chỉ cần có người
cùng Vương phi sinh hoạt vợ chồng, mị dược và ‘Vật Tử’ sẽ bị giải trừ, chỉ
là……”