Lạc Mộng Khê mặc gấm tuyết, chính là phí phạm chà đạp lên vật liệu
may mặc tốt nhất……
Trước kia, Lạc Thải Vân cũng cho là như vậy, cho nên mới có thể đoạt
vật liệu may của Lạc Mộng Khê, nhưng nay, nàng chỉ có thể nhìn mà than
thở……
Làm như không nhìn thấy sự phẫn nộ của nàng, nguyên bản Lạc Mộng
Khê đang cúi đầu nhìn đoạn gấm tuyết trong hộp thì đột nhiên ngẩng đầu
tầm mắt chuyển hướng, vừa lúc bắt gặp Lạc Thải Vân chưa kịp thu hồi đáy
mắt phẫn nộ cùng không cam lòng……
Nếu là người bình thường, bị người khác bắt gặp lúc đang tức giận,
khẳng định sẽ vì tự mình tìm lý do để rời đi, nhưng Lạc Thải Vân này da
mặt rất dầy, sau khi bị Lạc Mộng Khê bắt gặp, nàng không chỉ không tránh
đi, mà đáy mắt phẫn nộ ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện, khóe miệng khẽ cong lên một tia
cười quỷ dị làm người ta không dễ phát hiện: “Tứ muội, ngươi không phải
rất muốn đoạn tuyết gấm này sao?”
“Đúng thì sao?” Lạc Thải Vân nghĩ đơn giản, nói với chính mình:’Ngươi
cũng sẽ không đưa cho ta!’
“Nếu ta nói, ta có thể đem vật liệu may mặc này bán cho Tứ muội thì
sao?” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Ngươi tốt như vậy sao?” Lạc Thải Vân ngữ khí mang theo trào phúng,
đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, lập tức phản ứng lại:“Ngươi vừa nói
gì, đem vật liệu may mặc bán cho ta?”.
“Đúng vậy!” Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn đoạn gấm tuyết:“Thừa tướng
phụ thân vì muốn bù lại những năm gần đây đối xử tệ bạc với ta, không chỉ