yên tĩnh làm việc, vô luận nàng kêu như thế nào, người khác cũng không
nghe được…” tên hắc y nhân cầm đầu đáy mắt lóe dâm quang.
“Hắc hắc, vẫn là lão đại thông minh”. một tên hắc y nhân khác lại vuốt
mông ngựa.
“Người tới a, cứu mạng a”. Hắc y nhân vác Lạc Thải Vân rất nhanh bước
đi, tiếng kêu cứu của nàng vừa ra khỏi miệng, liền theo gió phiêu tán,
không một ai nghe thấy…
không biết qua bao lâu, hắc y nhân mang theo Lạc Thải Vân tiến vào một
ngôi miếu đổ nát, nhìn khắp nơi thấy không có người, hắc y nhân đem Lạc
Thải Vân ném vào trong miếu đổ nát: “Lão đại, ngươi đến trước đi”.
“Các ngươi ở bên ngoài xếp hàng, từng người từng người tiến vào”. Tên
hắc y nhân cầm đầu tiến vào trong miếu đổ nát, không chút để ý huy trưởng
đánh đi những nhánh cây mà lạc Thải Vân ném về phía hắn.
“Cút, cút…”, Lạc Thải Vân không chịu thua, tiếp tục lấy đồ vật này nọ
ném về phía hắn, hắc y nhân rốt cục không kiên nhẫn, nháy mắt đi đến
trước mặt Lạc Thải Vân, huy trưởng đem nàng đánh tới trên đống cỏ khô.
Lạc Thải Vân còn không kịp đứng dậy, hắc y nhân đã áp đến trên người
Lạc Thải Vân, không ngừng xé rách quần áo trên người Lạc Thải Vân, Lạc
Thải Vân không ngừng giãy giụa, trong vô thức kéo xuống khăn che mặt
của hắc y nhân.
Trong nhất thời, Lạc Thải Vân và hắc y nhân đều dừng lại động tác trong
tay, hắc y nhân đáy mắt hàn quang thoáng hiện, Lạc Thải Vân cũng là ngốc
lăng không phản ứng.
Hắc y nhân thế nhưng hé ra một khuôn mặt tuổi trẻ, Lạc Thải Vân vốn
nghĩ đến, người này ngoan độc như vậy, nhất định là có khuôn mặt rất dữ
tợn, xấu xí không chịu nổi, lại không nghĩ đến, người này tướng mạo thanh