LẠC VƯƠNG PHI - Trang 1768

Khi ở hiện đại, Lạc Mộng Khê sống trong thành phố bốn mùa ấm áp như

mùa xuân, chưa từng thấy tuyết, tuy rằng khi chấp hành nhiệm vụ có đi qua
địa phương cũng rất lạnh, nhưng nàng đang có nhiệm vụ trong người,
khống có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết.

Mấy ngày hôm trước tới Kì Thiên, trông thấy tuyết bay đầy trời, nhưng

lúc ấy bọn họ là đang vội vã lên đường, Lạc Mộng Khê cũng chỉ là qua
màn xe thưởng thức một chút cảnh tuyết, chưa được làm người tuyết, nặn
cầu tuyết.

Nay, bọn họ đã vào tới Kì Thiên, ở trong biệt viện, Lạc Mộng Khê cũng

không có chuyện gì cần bận tâm, có thể tận tình mà thưởng tuyết.

Bất quá, hạ nhân ở biệt viện rất chịu khó, tuyết trong viện đều được dọn

đi hết rồi, Lạc Mộng Khê muốn thưởng tuyết, phải đi ra ngoài biệt viện.

Cầm, Kì, Thư, Họa đều ở ngoài tiểu viện, tùy thời chờ đợi Lạc Mộng

Khê phân phó, chính là, Lạc Mộng Khê mới tới, cùng các nàng không quen
thuộc, mang theo bốn người sợ là chơi đùa sẽ không có hứng.

Lặng yên không tiếng động bay ra bên ngoài tường cao, quan sát xung

quanh thấy không có người, Lạc Mộng Khê thả người nhảy, thân ảnh yểu
điệu bay ra khỏi biệt viện, rơi xuống trên tuyết thật dày bên ngoài biệt viện.

Biệt viện được xây dựng ở ngoại ô kinh thành, phụ cận cũng không có ai

ở, không có người đi lại, phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ cây cối thì chính là
tuyết, trên một số cây đại thụ đọng lại một lớp tuyết thật dày, như thế lại tạo
nên một cảnh trí khác, có một phong vị rất đặc biệt.

Xem chừng là tuyết cũng đã ngừng hẳn, vừa rồi còn lất phất bay đầy trên

lá cây, nhưng có lẽ là do ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho tuyết bị hòa tan,
từ trên lá cây ào ào đổ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.