Huống chi, Vân Bích Lạc cũng không khủng bố như Nam Cung Dạ nói,
bằng không, vì sao nàng lại bị Nam Cung Quyết buộc rời Thanh Tiêu.
Con người Nam Cung Quyết này, Bắc Đường Dục vẫn luôn nhìn không
thấu, hắn biết tâm tư Nam Cung Quyết thâm trầm, lại không biết tâm cơ
hắn nặng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, đương nhiên, Bắc Đường Dục cũng
không muốn giao phong chính diện với Nam Cung Quyết.
Biết rõ tất cả, bách chiến bách thắng, một người mình căn bản không
nhìn thấu được, không biết kế tiếp hắn sẽ ra quái chiêu gì, tranh đấu như
vậy, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự nhận cái chết.
“Nếu Bắc Đường Thái tử không muốn giao ra bản đồ binh lực, Bổn
vương còn có thể trao đổi điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Chỉ cần không chạm đến ích lợi của giang sơn Kì Thiên,
điều kiện khác đều có thể. Chương 123.3:
Gần giờ Tý, Lạc Mộng Khê còn ở phòng ngủ bận rộn, tủ quần áo được
mở ra toàn bộ, Lạc Mộng Khê đem quần áo trong tủ ra xếp lại, tiểu hồ ly
không giúp được gì, thân ảnh lửa đỏ không ngừng nhảy lên nhảy xuống
bàn, vẫy vẫy cái đuôi, vỗ vỗ hai chân nhỏ, thản nhiên tự đắc.
“Chi nha.” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, quần áo trắng bị gió làm hỗn
loạn tiến vào, tiểu hồ ly tự tiêu khiển lập tức dừng động tác, rất nhanh chạy
đến bên người Lạc Mộng Khê, phe phẩy cái đuôi, hương Nam Cung Quyết
thị uy.
Nam Cung Quyết cũng không thèm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, lập
tức bước đến bên Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, đêm đã khuya như vậy, làm
sao còn không đi ngủ?”
“Vài ngày nữa chúng ta sẽ rời Kì Thiên, ta đem mọi thứ sửa sang lại một
chút, cũng không có việc gì.” Lạc Mộng Khê đánh giá tủ quần áo một chút,