LẠC VƯƠNG PHI - Trang 332

Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, chưa bao giờ điều khiển xe ngựa, hơn

nữa nàng cũng lo Đại phu nhân đã bố trí người trên xe ngựa, nên mới để lại
xe ngựa mà cưỡi ngựa chạy đi.

Ở hiện đại, Lạc Mộng Khê đã từng tập cưỡi ngựa cũng có thể coi là biết

sơ qua, vốn tướng rằng có thể cưỡi ngựa quay về phủ.

Ai ngờ, đường cổ đại ghập ghềnh, không phải con đường bằng phẳng

như lúc tập, Lạc Mộng Khê cưỡi ngựa phi nhanh, xóc nảy khó chịu chưa
nói đến, có vài lần còn suýt nữa tuột mất dây cương.

Lạc Mộng Khê quan sát khắp nơi một chút, phát hiện không có người

mai phục: Ta không cưỡi ngựa nữa, vẫn là đi bộ về phủ thì hay hơn, ngộ
nhỡ không bị thích khách giết chết, lại bị ngã ngựa chết, không đáng….

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê quyết định ghìm ngựa dừng lại, không biết

nàng ghìm ngựa không đúng hay là do nguyên nhân gì khác, con ngựa đột
nhiên kinh hãi, chạy như điên, bất kể Lạc Mộng Khê dùng phương pháp gì
cũng không thể cho ngựa dừng lại.

Tại sao có thể như vậy! Mắt thấy khoái mã sẽ đụng phải núi nhỏ cách đó

không xa, Lạc Mộng Khê trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng không thể
làm gì khác hơn: Đáng chết, rõ là ngày chết của ta…

Núi nhỏ gần trong gang tất, khoái mã không tránh đi mà thẳng tắp đụng

vào, Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: Chỉ mong ta chết
không quá khó nhìn….

Bỗng nhiên Lạc Mộng Khê cảm thấy phía sau trầm xuống, mùi đàn

hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cả người nàng được
ôm vào trong lồng ngực ấm áp, dây cương trong tay ghìm chặt, khoái mã
ghì hai chân trước hí lên một tiếng, rồi dừng lại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.