LẠC VƯƠNG PHI - Trang 366

Nam Cung Quyết trở lại kinh thành, có quyền không thế, ngôi vị hoàng đế,
sớm hay muộn cũng sẽ thuộc về Nam Cung Phong hắn……

Tắm rửa xong, Nam Cung Phong đang muốn nghỉ ngơi, bất thình lình

một trận gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng.

Nam Cung Phong lãnh mâu híp lại, thân ảnh thon dài nháy mắt đã đến

ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, một thân ảnh cao lớn mặc cẩm y tàng sắc
đang đứng ở giữa sân, đưa lưng về phía hắn:“Quốc sư?” Nam Cung Phong
hỏi thăm dò.

“Cảnh vương gia, biệt lai vô dạng**** chứ!” Thân ảnh cao lớn chuyển

động, người này đại khái hơn bốn mươi tuổi, một thân cẩm y, cầm trong tay
phù trần, lộ dung mạo già nua, ánh mắt sắc bén, ngoan độc trong đáy mắt
thoáng hiện ân cần, nhưng không mâu thuẫn, hai mi trong lúc đó nổi lên
một nốt chu sa, đúng là quốc sư Phùng Thiên Cương của Thanh Tiêu quốc.

(***biệt lai vô dạng : Hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)

“Quốc sư, ngươi không phải phụng mệnh trấn thủ biên cương sao? Tại

sao lại xuất hiện lúc này?” Nam Cung Phong trong lòng khó hiểu.

Phùng Thiên Cương thở dài thật mạnh, ánh mắt sắc bén, ngoan độc hiện

lên một tia bất đắc dĩ:“Bổn tọa lần này hồi kinh, là vì giúp Cảnh vương gia
vượt qua khó khăn, Cảnh vương gia, sau khi người hồi kinh vì sao không
làm theo lời bổn tọa đã nói?”

Nam Cung Phong mâu quang mất tự nhiên lóe lóe:“Quốc sư tại sao lại

nói những lời ấy? Bổn vương vẫn làm theo lời của quốc sư, đối xử tử tế với
vị đã từng cứu bổn vương một mạng……”

Phùng Thiên Cương đáy mắt bất đắc dĩ càng đậm:“Cảnh vương gia,

ngươi biết rõ, người lúc trước cứu ngươi là Lạc Mộng Khê, không phải là
Lạc Tử Hàm……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.