LẠC VƯƠNG PHI - Trang 488

Lôi Viễn, Lôi Thanh đi ở phía sau, khuôn mặt lạnh như băng, nhìn không

chớp mắt.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chạy đến trước mặt đám

người Lạc Mộng Khê. Ngồi trên xe ngựa không phải ai khác, chính la Lăng
Khinh Trần vừa xử lý xong việc ở Thương Châu, tiến đến kinh thành đón
Lạc Mộng Khê cùng trở về Tô Châu.

Lúc này, Lăng Khinh Trần đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng

thần, đại khái là Thương Châu có chuyện khó xử lý, khuôn mặt anh tuấn
của Lăng Khinh Trần có chút tiều tụy, trên chiếc cằm trơn bóng ngày xưa
lại ẩn ẩn chòm râu màu xanh lổm chổm.

Trên đường lớn, tất cả sự chú ý của Lạc Mộng Khê và Băng Lam đều tập

trung ở những thứ được bày bán trên đường, căn bản không thấy được xe
ngựa của Lăng Khinh Trần. Ngược lại Lăng Khinh Trần ngồi trên xe ngựa,
khi xe ngựa lướt qua đám người Lạc Mộng Khê, hắn ngửi được mùi hoa
khương dã đặc hữu trên người Lạc Mộng Khê……

Lạc Mộng Khê! Lăng Khinh Trần cả kinh, đôi mắt khép hờ đột nhiên mở

ra, đáy mắt mỏi mệt mơ hồ hiện lên một tia vui sướng, rất nhanh đã vén
rèm xe lên nhìn ra bên ngoài……

Đáng tiếc, ý trời trêu người, thân hình cao lớn của Lôi Viễn, Lôi Thanh

vẫn luôn đứng ở phía sau Lạc Mộng Khê và Băng Lam, vô tình che khuất
hình bóng của hai người bọn họ. Hơn nữa xung quanh bọn họ luôn có
người đến người đi, cho nên, khi Lăng Khinh Trần xuyên qua ô cửa nhỏ
trong xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người người đi đi lại lại trên đường,
không nhìn thấy hình bóng của Lạc Mộng Khê……

Buông màn xe xuống, Lăng Khinh Trần có chút cười tự giễu, đưa tay lục

trong ống tay áo lấy ra khăn lụa, trên mặt khăn lụa thêu hoa lan tinh xảo, ở
một góc của khăn lụa, một chữ Khê khéo léo giống như mây bay nước chảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.