và Lãnh Tuyệt Tình đã hoàn toàn bị cắt đứt……
Trên đường lớn, Lạc Mộng Khê vốn đang vô cùng khó chịu, cảm giác
không thoải mái nháy mắt đã biến mất không dấu vết, nàng khôi phục lại
bình thường, mà người mặc đồ trắng bị đám người Lưu Vân phát hiện, thân
ảnh chợt lóe, nháy mắt đã biến mất không thấy nữa……
Có câu, người tính không bằng trời tính, ngay tại lúc Phùng Thiên
Cương cắt đứt sợi tơ hồng giữa Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình, làm
phép để những người khác cũng rời xa Lạc Mộng Khê, thì nghe “Két” một
tiếng vang lên, cửa tiểu viện bị Lạc Tử Hàm đẩy ra: “Phong!” Lạc Tử Hàm
gọi thân mật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười ôn nhu. Dường như
không nghĩ tới trong tiểu viện sẽ có tình huống này, sau khi Lạc Tử Hàm
goi tên Nam Cung Phong, liền sững sờ đứng lại, khó hiểu nhìn lên bầu trời
màu đen: Đây là có chuyện gì?
Cửa vừa mở ra, không khí bên ngoài ập vào, trận pháp của Phùng Thiên
Cương trong nháy mắt bị phá hỏng. Trên bầu trời, ngôi sao bản mệnh của
Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần vô
cùng lộn xộn, loạn xà ngàu, không theo trình tự.
Sau khi vầng sáng chói mắt hiện lên, màn trời màu đen theo vầng sáng
biến mất không thấy nữa, bên trong tiểu viện khôi phục như bình thường,
ánh nắng chói chang, trăm hoa đua nở.
Phùng Thiên Cương “Phốc” Một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, sắc
mặt hết sức khó coi, đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Tử Hàm đang nghi hoặc
đứng ở cửa, đáy mắt thoáng hiện âm độc: “Lạc Tử Hàm, ngươi tới thật
đúng lúc, ngươi có biết, ngươi đã làm hỏng việc lớn của bổn tọa.”
Câu cuối cùng, Phùng Thiên Cương tăng thêm ngữ khí, nếu hắn không bị
thương, chắc chắn sẽ đánh một chưởng vào Lạc Tử Hàm!