LẠC VƯƠNG PHI - Trang 629

Bất ngờ, trước mặt hình như có tiếng gió thổi tới, đáy mắt thâm thúy của

Nam Cung Quyết hiện lên tia ý cười đã hiểu. Đột nhiên huy chưởng đánh
chính diện, chỉ nghe “Rầm” Một tiếng vang lên, cảnh sắc trước mắt biến
mất không tung tích. Trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không
phải là tiểu viện trong Cảnh Vương phủ, mà là một cảnh sắc quỷ dị khác.

“Trận trong trận, Phùng Thiên Cương, ngươi thật thông minh.” Giọng

nói của Nam Cung Quyết vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng, ánh mắt
thâm thúy ẩn chứa một tia ý cười trào phúng.

“Ha ha ha…… Có thể được Lạc vương gia khích lệ, bổn tọa thật có

phước ba đời!” Trên không trung truyền đến tiếng cười cuồng vọng và đắc
ý của Phùng Thiên Cương: “Lạc vương gia, trận pháp này cũng không tệ,
tự giữ thân cho tốt.”

Hiện ra trước mặt Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết là cung điện mỹ

lệ. Trước cung điện, có một hồ nước vuông lớn dài chục thước. Nước trong
hồ chảy cuồn cuộn, khói trắng bốc lên. Gần hồ nước có một ván gỗ dài mấy
thước để người ta đi lại.

Hai bên hồ nước có mười người cầm nhạc khí, không biết người thật hay

tượng đá.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đứng bên này hồ, đối diện với bọn

chúng. Bên kia hồ nước có ngai vàng được chế tác từ vàng ròng. Mặt trên
được khảm bảo thạch nhiều màu, ánh áng lấp lánh, mê hoặc ánh nhìn.

Nam Cung Quyết đánh giá bốn phía, ánh mắt dừng trước ngai vàng, ngữ

khí hơi trầm: “Cơ quan mở trận ở trước ngai vàng”

Nói xong, ánh mắt Nam Cung Quyết khẽ biến, tay cầm khăn lụa, ho

khan kịch liệt……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.