LẠC VƯƠNG PHI - Trang 737

Nhưng sau khi nàng đi ra được vài bước, đột nhiên dừng chân, ánh mắt

mất tự nhiên lóe lóe, chậm rãi xoay người nhìn Lạc Mộng Khê: “Cái kia,
tiểu thư…… Nô tỳ quên mang bạc …… Người có mang không vậy?”

“Này……” Lạc Mộng Khê dường như không có thói quen ra ngoài mang

theo bạc:

Ở hiện đại, nàng mang thẻ, nhỏ gọn, cũng nhẹ nhàng, tùy tiện đến nhà

hàng nào đó, sau khi ăn cơm xong, thì quẹt thẻ. Nhưng bạc ở cổ đại này
quá nặng, lại lớn, mang ở trên người rất bất tiện. Cho nên, nàng rất ít khi
mang theo.

Nhìn biểu tình của Lạc Mộng Khê, Băng Lam liền biết kết quả. Trên

khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp toàn là bất đắc dĩ: “Tiểu thư, người cũng
không mang bạc sao.” Cái chuyện xấu hổ này, hai người ăn một lúc, không
có tiền trả.

“Chuyện nào có đáng gì.” Lạc Mộng Khê phản đối: “Ta ở trong này nghỉ

ngơi một lát, ngươi về Vương phủ lấy bạc……”

Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người đến bên giường lớn cách đó không

xa, muốn nghỉ ngơi một lát, chờ Băng Lam lấy bạc đến tính tiền.

Ai ngờ, nàng vừa đi tới trước cửa sổ, lơ đãng nhìn xuống phía dưới. Trên

đường cái xuất hiện một thân ảnh cao lớn quen thuộc: Ngô Phi? Nhìn thần
sắc kích động của hắn, bộ dáng vội vàng, hình như là có việc gì gấp?

Ngô Phi càng chạy càng xa, tiến vào trong đám người, sắp biến mất

không thấy nữa. Lạc Mộng Khê híp mắt lại, không kịp nghĩ gì khác, gấp
giọng gọi Băng Lam mới mở cửa rời đi lại: “Băng Lam, ngươi ở đây đi, ta
về Vương phủ lấy bạc.”

Nói xong, không đợi Băng Lam đáp ứng, Lạc Mộng Khê thả người nhảy

xuống, thân ảnh yểu điệu như con bướm từ cửa sổ nhanh nhẹn bay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.