“Long thảo là loại thuốc cực phẩm hiếm có trên thế gian, tại hạ tự nhiên
biết” Lăng Khinh Trần buông chén trà trong tay, thờ ơ hỏi: “Vương phi hỏi
thứ này làm cái gì, chẳng lẽ là muốn mua Long thảo từ chỗ tại hạ?”
“Đúng, không biết Lăng công tử có Long thảo không?” Lạc Mộng Khê
không thích vòng vo tam quốc, nếu Lăng Khinh Trần đã hiểu rõ việc này,
nàng tự nhiên cũng không giấu giếm.
Lăng Khinh Trần khẽ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Không có, các cửa
tiệm của Lăng Khinh Trần không có, vậy các thương gia khác cũng sẽ
không có khả năng có” Sự bình tĩnh trong giọng nói vẫn không che giấu
được sự tự hào và cao ngạo.
“Vương phi muốn Long thảo là vì cứu người?”
“Đương nhiên” Long thảo trân quý như thế, không dùng để cứu người,
chẳng lẽ để uống chơi.
Trên người Lăng Khinh Trần nồng đậm khí tức hắc ám làm cho Lạc
Mộng Khê cảm giác vô cùng khó chịu. Nếu hắn không có Long thảo, Lạc
Mộng Khê cũng không muốn ngây ngốc ở lại đây:
“Mạo muội quấy rầy, xin Lăng công tử thứ lỗi. Lăng công tử có nhiều
cửa hàng, công việc bận rộn, Mộng Khê không làm phiền nữa.” Nói xong,
Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi.
“Lăng mỗ không có Long thảo, chẳng qua, có Long thiệt, hai loại thảo
dược này có công dụng trị cùng một loại bệnh. Tuy rằng dược hiệu của
Long thiệt so ra kém hơn Long thảo, nhưng đối với bệnh tình của bệnh
nhân vẫn là có thể giảm bớt một chút”
Lăng Khinh Trần uống cạn nửa non chén trà, tự nhiên mở miệng, ngữ khí
bình tĩnh trước sau như một, thâm trầm, làm cho người ta có cảm giác cực
kì không thoải mái.