LẠC VƯƠNG PHI - Trang 935

“Là ta, ta đã trở về” Lạc Mộng Khê vừa mới ngồi vào bên giường. Nam

Cung Quyết vốn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, đưa tay gắt gao
ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng.

Vùi đầu trong chiếc cổ thơm ngát của Lạc Mộng Khê, ngửi thấy hương

hoa khương dã quen thuộc. Giọng Nam Cung Quyết khó nén được vui
sướng: “Mộng Khê, thật sự là nàng, thật là nàng sao!”

“Mộng Khê…… Không được rời xa ta nữa….” Hai tay Nam Cung

Quyết ôm Lạc Mộng Khê càng thu càng chặt, trong lời nói có chút mơ hồ
không rõ, giống như nói mê, lại là thật tâm mà phát ra.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không rời khỏi ngươi” Nam Cung Quyết ôm nàng

thật chặt. Lạc Mộng Khê có chút thở không nổi, mày hơi cau lại, nhưng
không nói thêm cái gì.

Trong phòng, hai người giống như đôi vợ chồng cửu biệt gặp lại, gắt gao

ôm nhau, không cần quá nhiều ngôn ngữ, quá nhiều động tác, chỉ là cứ ôm
nhau như vậy, là có thể kể rõ tình cảm thương nhớ của mình với người kia
rồi.

Mâu Thanh ngồi trên một cành cây ở cách đó không xa, ôm trong tay

rượu ngon mới lấy từ trong hầm rượu của Lạc vương phủ, điên cuồng nốc
vào. Ánh mắt nhín xuyên qua khe hở cửa sổ, chạm đến hình ảnh hai người
gắt gao ôm nhau trong phòng. Mâu Thanh buông vò rượu trong tay xuống,
nhẹ nhàng nâng đầu. Ánh mắt mê man nhìn lên bầu trời không đầy sao,
khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót:

Năm đó, chúng ta cũng giống như Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

Yêu sâu đậm như vậy, chân thành như vậy, đơn thuần như vậy. Cứ ngây
ngô nghĩ rằng, chỉ cần chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tương thân tương
ái, chỉ như vậy là đủ rồi. Chỉ cần nối dây tơ hồng, chính là cả đời……

- – - – - – - – - – - – - – - – -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.