LẠC VƯƠNG PHI - Trang 960

“May mắn ngươi đã tỉnh. Nếu không, ta phải lo lắng cách mà đi tìm đại

phu mất….”

Đây là có chuyện gì? Mâu Thanh nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu. Từng

hình ảnh trước khi hôn mê tối hôm qua từ từ nhảy vào trong óc:

Sau khi hắn từ tửu quán mua rượu, liền chạy nhanh về đây, đi được nửa

đường, cảnh trí trước mắt làm cho hắn nhớ tới tất cả chuyện về mười năm
trước. Toàn thân lạnh như băng, đầu đau như búa bổ, hắn cố nén đau đớn,
về tới nơi này. Những chuyện về sau, hắn không có ấn tượng…. Hẳn là Lạc
Mộng Khê cứu hắn, kéo hắn vào đại điện. Trong tay truyền đến chút khó
chịu, Mâu Thanh cúi đầu nhìn xuống, thấy trong tay đang cầm một cành
cây……

“Cái đó…… Tối hôm qua ngươi cứ luôn miệng gọi tên một người, hai

tay thì vung lên, không ngừng chụp loạn. Cho nên, ta liền đưa cho ngươi
khúc cây này…..” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng giải thích: Ta cứu hắn, tuy nói
phương pháp có chút đặc biệt, chắc hắn không để ý đâu “Lạc Mộng Khê,
cám ơn cô!” Mâu Thanh vừa dứt lời. Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu lại,
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia khó tin. Hắn lại nói lời
cảm ơn ta…. “Khăn lụa này cũng là của cô?” Mâu Thanh giơ khăn lụa rơi
từ trên trán đến trước mặt Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê vươn tay tiếp
nhận: “Đúng vậy, tối hôm qua ngươi bị nhiễm phong hàn, ta dùng nó giúp
ngươi hạ nhiệt……”

“Vì sao muốn cứu ta, vì sao không thừa lúc ta hôn mê, rời khỏi nơi này?”

Mâu Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ điệu phiền muộn.

“Buổi tối hôm kia, ngươi để ta trở về cứu Nam Cung Quyết, coi như là

hồi báo. Tối hôm qua ta cứu ngươi, rất công bằng” Ta có muốn rời đi,
nhưng không tìm được đường ra ngoài, không thoát được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.