“Ngươi không sợ ta đem ngươi đưa cho người khác để trao đổi điều
kiện?”
“Nếu thật sự như vậy, ta cam chịu số phận!” Ta mới không cam chịu đâu,
chỉ cần có một tia hy vọng, ta sẽ thoát đi. Tối hôm qua là do ngoài ý muốn.
Mâu Thanh đối với thái độ của nàng rõ ràng đã tốt hơn không ít. Đáy
mắt Lạc Mộng Khê chợt loé, thử thăm dò hỏi: “Dao Nhi là ai?”
Nghe vậy, đáy mắt sắc bén của Mâu Thanh lập tức dâng lên nồng đậm
đau xót.
“Nếu ngươi không muốn trả lời, coi như ta chưa từng hỏi!” Không ngờ
hắn lại có loại phản ứng này. Sớm biết thế, ta sẽ không hỏi, ngộ nhỡ hắn
nổi giận, ta chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao…. Mâu Thanh đứng
lên, trầm hạ mí mắt, thở dài thật mạnh, đưa tay kéo khăn che mặt màu đen
xuống. Khuôn mặt gầy, gương mặt cương nghị, trên cằm là một mảng xanh
xanh của râu. Hẳn cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng mơ hồ có thể thấy
được, khi hắn còn trẻ hiển nhiên là một nam tử anh tuấn.
“Dao Nhi, là thê tử của ta……” Mắt Mâu Thanh mắt lộ ra chút buồn đau,
lập tức lại liên tục lắc đầu. Khóe miệng hiện lên ý cười chua xót: “Không,
nói chính xác thì nàng chính là người trong lòng của ta. Hai người chúng ta
chưa từng kết thành vợ chồng……”
“Nói như vậy, hai người các ngươi là đã xảy ra chuyện, vậy hiện tại nàng
ấy ở đâu?” Chuyện đám người Nam Cung Phong hứa giúp hắn làm không
phải là tìm Dao Nhi chứ? Nếu thật sự là như vậy, khi hắn bắt ta cũng có nói
là vì tình. Vậy thì có thể giải thích được.
Mâu Thanh thở dài thật mạnh, ý cười chua xót trong mắt càng đậm,
chậm rãi lấy một cái hũ nhỏ từ trên người ra: “Nàng…. Ở trong này……”