cầu, chắc cũng là hợp lý ."
"Em đến cùng là muốn cái gì."
"Lần tranh tài này, em có thể hợp tác với chị, nhưng cúp và cộng điểm
thi đại học đều phải thuộc về em."
Lời vừa nói ra, Tịch Phi Phi ngốc : "Cái gì! Em thật là quá đáng!"
Tịch Bạch không quan trọng nói: "Chị không nguyện ý coi như xong,
chúng ta dựa vào bản lĩnh, gặp nhau trên sân khấu."
Tịch Phi Phi biết, nếu không hợp tác với Tịch Bạch, vũ đạo của cô căn
bản là không lên được mặt bàn, cô có xem qua video dự thi của người khác,
cô rõ ràng không phải là đối thủ của bọn họ.
"Cúp có thể thuộc về em, nhưng cộng điểm thi đại học là thuộc về
chị!" Tịch Phi Phi cò kè mặc cả.
Tịch Bạch lắc lắc đầu: "Em một mình tham gia thi đấu, rất tin tưởng
có thể lấy được hai thứ này, vì sao phải hợp tác với chị?"
"Ba mẹ, hai người xem em ấy!" Tịch Phi Phi lại bắt đầu nũng nịu với
cha mẹ: "Em ấy thật là quá đáng!"
Đào Gia Chi nói: "Bạch Bạch, không được nháo loạn, cho dù chị
không đúng; nhưng thân thể chị không tốt, con phải bao dung chị!"
Tịch Bạch đã sớm dự đoán được cha mẹ sẽ giúp đỡ chị ấy, vì thế nói:
"Nếu ba mẹ đều đứng ở phía chị, chúng ta có thể tìm bà nội công bằng xem
xét, nếu bà cảm thấy con phải vô điều kiện giúp chị, con đây tuyệt đối
không nói hai lời."
Tịch Phi Phi vội vàng kéo ống tay áo Đào Gia Chi : "Mẹ, chúng ta gọi
điện thoại cho bà đi, xem bà nói như thế nào!"