Cô nhặt hộp Oden đã rơi đầy dưới đất lên, ném vào thùng rác, quay
đầu nói với hắn: "Tôi không thích người say rượu, Tạ Tùy."
"Vậy cậu thích dạng gì."
"Không biết!"
Tịch Bạch nói xong câu đó, lần nữa đi vào cửa hàng tiện lợi, Oden đã
bán hết.
Cô than một tiếng, thầm oán Tạ Tùy, thật là bệnh thần kinh.
Tạ Tùy không có rời đi, hắn nhìn cô không mua được gì từ cửa hàng,
cổ họng bình tĩnh nói: "Cho tôi mười phút."
Không đợi Tịch Bạch trả lời, hắn liền sải bước chạy đi.
Tịch Bạch không rõ hắn muốn làm gì, giờ phút này dĩ nhiên đêm dài,
cô vài lần xoay người muốn đi, nhưng đều không có hoạt động bước chân,
chẳng biết tại sao, cô thật không muốn nhìn thấy ánh mắt cùng vẻ mặt thất
vọng ấy của thiếu niên.
Vẻ mặt đó sẽ khiến cô cảm thấy đau lòng.
Tạ Tùy thật không có nuốt lời, nói mười phút, hắn chỉ tốn đúng mười
phút, liền từ một cửa hàng tiện lợi cách xa 1 km chạy về, mua được một
hộp Oden còn nóng, đưa đến tầm tay Tịch Bạch.
Tịch Bạch nhìn cái hộp méo méo, hoài nghi Tạ Tùy mò sạch tiệm
người ta để tìm ra Oden.
Bộ ngực hắn đôi chút phập phòng, hiển nhiên là một đường chạy như
điên trở về , quần áo trên người bởi vì mưa làm ướt hơn rất nhiều.