"Dao em gái cậu, nhà cậu dùng dao lớn như vậy sao, rõ ràng là hộp
kho báu!"
Tùng Dụ Chu tò mò, bước lại sờ, bị Tạ Tùy đẩy tay ra: "Đừng chạm,
đụng hỏng bây giờ."
"Coi như bảo bối, rốt cuộc là cái gì?"
"Đàn violoncello."
Tạ Tùy cẩn thận từng li từng tí đặt đàn xuống, ôm vào trong lòng, nhìn
giống như người mẹ đang âu yếm bồng con mình.
Tùng Dụ Chu lập tức hiểu rõ, trên mặt mang ý vị thâm trường cười:
"Tùy ca, được nha, đàn violoncello mà người ta cũng giao cho cậu, ha ha,
đưa tín vật đính ước?"
Tương Trọng Ninh nói: "Được lắm, Tịch Tiểu Bạch vô cùng trân trọng
đàn này, Tùy ca lại có thể đem về, nhất định là Tùy ca hung ác cướp đi!
Chờ xem, đợi một hồi ra ngoài nhất định có thể thấy Tịch Tiểu Bạch khóc
sướt mướt đến đây đòi đàn."
Tạ Tùy sung sướng nói: "Cậu ấy cho tôi, không phải cướp."
"Không phải đâu, đàn này là bảo bối của Tịch Tiểu Bạch đó, cậu ấy
sao có thể tùy tiện cho cậu?"
Lời này nhắc nhở Tạ Tùy, Tịch Bạch thật sự rất yêu quý đàn
violoncello này, cô có thể yên tâm đưa cho hắn bảo quản, đây không phải là
chứng minh rằng... cô tín nhiệm hắn?
Nhớ tới đây, tâm tình Tạ Tùy lại sung sướng.
Tương Trọng Ninh nhìn trên mặt Tạ Tùy hiện lên nụ cười hạnh phúc,
khóe miệng co rút một chút, cảm thấy trạng thái hiện tại này của hắn mà