Sự chuyển đổi thành công này xuất phát từ nghiên cứu của Henry Roediger,
người điều hành Phòng thí nghiệm Trí nhớ tại Đại học Washington ở Saint
Louis. Năm 2014, Roediger và các cộng sự của anh đã gửi một nhóm, được
trang bị bộ công cụ các bài kiểm tra nhận thức, đến Giải đấu Trí nhớ Xuất
chúng được tổ chức tại San Diego. Họ muốn tìm hiểu xem điều gì đã tạo
nên sự khác biệt giữa những anh tài có trí nhớ ưu tú này với đa số mọi
người. “Chúng tôi nhận thấy một trong những điểm khác biệt lớn nhất giữa
các vận động viên trí lực và những người còn lại trong chúng ta là khả năng
nhận thức, đó không phải là biện pháp ghi nhớ trực tiếp mà là sự chú ý,”
Roediger đã giải thích trong bài viết trên tờ New York Times như vậy (xin
nhấn mạnh, đó là bài báo của tôi). Khả năng đặt câu hỏi được gọi là “kiểm
soát sự chú ý” và nó đo lường khả năng duy trì sự tập trung vào thông tin
cần thiết của các đối tượng.
Nói cách khác, rèn luyện trí nhớ là khả năng cải thiện năng lực tập trung
của bạn. Sau đó, bạn có thể áp dụng hiệu quả khả năng này vào mọi nhiệm
vụ cần làm việc sâu. Do đó, chúng ta có thể phỏng đoán, Daniel Kilov
không trở thành một sinh viên ưu tú nhờ trí nhớ đã giúp anh mang về giải
thưởng; thay vào đó, hành trình cải thiện trí nhớ (một cách tình cờ) đã giúp
anh tăng cường kỹ năng làm việc sâu, từ đó đạt được sự tiến bộ vượt bậc
trong học tập.
Chiến lược được mô tả ở đây yêu cầu bạn hãy làm theo phần trọng điểm
trong quá trình rèn luyện của Kilov, từ đó đạt được những tiến bộ tương tự
về khả năng tập trung. Đặc biệt, chiến lược này cũng yêu cầu bạn phải học
hỏi một kỹ năng tiêu chuẩn nhưng khá ấn tượng của hầu hết các vận động
viên trí lực, đó là khả năng ghi nhớ một bộ bài bị xáo trộn.
Kỹ thuật ghi nhớ các lá bài mà tôi sẽ chỉ cho bạn xuất phát từ một người
chỉ biết một chút về thử thách này: Ron White, người từng giành chiến
thắng trong cuộc thi Quán quân Trí nhớ của Mỹ và nắm giữ kỷ lục thế giới
về khả năng ghi nhớ thẻ bài.