“Hôm nay con có sự kiện phải tham dự, sau đó phải đến sân bay.”
“Uh, vậy thôi.” Lâm Ba lấy lui làm tiến, có chút kiêng dè khi nghĩ đến phản
ứng Lâm Duyệt Vi lần trước nên không trực tiếp vào chủ đề chính, “Mẹ
con như thế nào?”
“Mẹ rất…… khổ sở.” Lâm Duyệt Vi trả lời.
Lâm Ba a một tiếng, trầm mặc hai giây, nói: “Lúc này con ở nhà chăm mẹ
sao?”
Lâm Duyệt Vi: “Con ở nhà được hai ngày, tối hôm qua con ngủ cùng mẹ,
nửa đêm nghe thấy mẹ khóc.”
Lâm Ba thở dài.
Lâm Duyệt Vi nói: “Nếu Ba không làm nhiều việc tốt như vậy thì…, đáng
tiếc đã quá muộn, không thể quay trở lại được nữa.”
“Đều do ba sai, hiện tại ba muốn bù đắp lỗi lầm này, con cũng không muốn
tiếp tục nhìn thấy bà ấy như vậy?”
Bên tai truyền đến âm thanh bật lửa tanh tách, Lâm Duyệt Vi hỏi: “Ba lại
hút thuốc?”
“Không có, chỉ vài hơi thôi.”
“Vài hơi thôi.”
“Ừm, ba biết.”
“Vi Vi……” Lâm Ba tựa hồ còn định nói gì, bị Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng