LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1191

Lâm Duyệt Vi không ngẩng đầu, nhìn di động ném ở bên cạnh, nói: “Đã
qua mười phút, thường thì cỡ hai mươi phút chị ấy sẽ ngủ, lát nữa con ôm
chị ấy lên, mẹ ngủ trước đi, ngủ ngon.”

Nhiễm Thanh Thanh: “Ngủ ngon.”

Vào phút mộng du thứ hai mươi lăm, Cố Nghiên Thu ngủ thϊế͙p͙ đi trong
lòng Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi để Cố Nghiên Thu nằm xuống sô pha,
hoạt động hai cánh tay mỏi nhừ, vòng tay qua dưới cổ và đùi bế cô lên,
nhìn cẩn thận bậc thang dưới chân, leo lên lầu từng bước một.

Sức lực con gái trời sinh có hạn, dù Lâm Duyệt Vi có siêng năng rèn luyện,
ôm một người trưởng thành lên lầu, thì tinh thần với thân thể đều căng chặt
tới độ cao, sau khi đặt được Cố Nghiên Thu xuống giường, đắp chăn đàng
hoàng cho cô, Lâm Duyệt Vi mới ngồi dựa ở đầu giường ngăn không được
tiếng thở mạnh của mình.

Nàng cúi đầu nhìn Cố Nghiên Thu một lát, ngón tay ôn nhu vén mái tóc rũ
trêи trán cô, để lộ ngũ quan rực rỡ, đôi mắt cong cong, rồi nàng cúi người
hôn nhẹ lên vành môi cô.

“Ngủ ngon bảo bối.”

Nàng nói nhỏ xong rồi tắt đèn trong phòng.

Như mọi lần mộng du trước đây, Cố Nghiên Thu ngủ say nên hoàn toàn
không biết gì cả.

Đây có lẽ là bí mặt chỉ mình màn đêm và Lâm Duyệt Vi biết đến.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.