LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1201

“Được, chị thích sao thì tùy.” Lâm Duyệt Vi dứt khoát mà cúp điện thoại.

Nhiễm Thanh Thanh vừa đẩy cửa tiến vào, đã thấy con gái dùng sức nện
điện thoại xuống giường.

Nhiễm Thanh Thanh nhíu mày: “Ở dưới lầu còn nghe được tiếng con rống,
không phải chỉ gọi điện thoại thôi sao, lớn tiếng như vậy làm gì?”

Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn bà.

Nhiễm Thanh Thanh: “Còn trừng nữa, mắt lồi ra như mắt bò bây giờ.”

Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn bà thêm chốc lát, rồi đột nhiên nhắm mắt lại,
giơ tay lau một chút lên đôi mắt, không cho mẹ xem nàng.

Nhiễm Thanh Thanh thở dài, lời phê bình nàng vốn dĩ đã vọt tới cổ họng
đành phải nuốt xuống, an ủi mà nói: “Khóc gì chứ, không có lão bà thì còn
có lão mẹ.”

Lâm Duyệt Vi co người trêи giường, dùng đôi tay ôm đầu gối, mặt vùi vào
giữa đầu gối, vừa nức nở vừa nói: “Mẹ có thể tránh đi một chút không?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Mẹ mà tránh đi cũng không biết con sẽ khóc bao lâu
nữa, mẹ ở đây, thì con mới khóc không nổi.”

Lâm Duyệt Vi ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt lên, vừa tức vừa ủy
khuất: “Mẹ có thật là mẹ ruột không vậy?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Là mẹ ruột mà, còn ai có thể hiểu con như mẹ?”

“Đi ra ngoài đi ra ngoài.” Lâm Duyệt Vi vừa xô vừa đẩy đuổi mẹ nàng ra
ngoài, Nhiễm Thanh Thanh đứng trước cửa chờ, bắt đầu đếm mấy giây:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.