LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1202

Một hai ba bốn năm…… Đếm tới giây thứ ba trăm Lâm Duyệt Vi mới mở
cửa ra, mời bà vào trong.

“Có thể nói chuyện chưa?” Nhiễm Thanh Thanh nhìn nàng.

“Mẹ nói xem.” Lâm Duyệt Vi ủ rũ mà bất chấp tất cả nói, “Con biết vừa rồi
thái độ của con không tốt, nhưng con không nhịn được, câu nào cũng đều
đuổi tới bên miệng, không nói không thoải mái.”

“Nói xong con thật sự sảng kɧօáϊ à?” Nhiễm Thanh Thanh hỏi.

“Nếu con thật sự sảng kɧօáϊ còn có thể như vậy sao?” Lâm Duyệt Vi dùng
khăn giấy trong tay đè đè lên khóe mắt, nhịn không được mắng một câu thô
tục, nói, “Yêu đương mấy tháng này khiến số lần con khóc còn nhiều hơn
hai mươi năm cộng lại, con thật phục.”

“Phục ai?”

“Phục thần Cupid, chứ phục ai.” Lâm Duyệt Vi tức giận.

Nhiễm Thanh Thanh xì cười ra tiếng: “Lúc này còn tâm tình nói giỡn, xem
ra không nghiêm trọng lắm.”

Lâm Duyệt Vi cười lạnh nói: “Có thể nghiêm trọng tới mức nào chứ? Trêи
đời này ai thiếu ai mà sống không nổi? Cùng lắm thì chia tay. Vốn dĩ cũng
chỉ là khế ước, đến kỳ cũng tan vỡ thôi.”

Nhiễm Thanh Thanh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi: “Mẹ nhìn con làm gì?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Con có bản lĩnh thì nói lời này trước mặt nàng đi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.