LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1263

“Rồi sao nữa?”

“So với trước kia khá hơn nhiều, có thể do ở bên nhau lâu rồi thì ngán, ai
lại thích mỗi ngày điều giống nhau a, mình không mệt nàng cũng mệt đó.”
Giang Tùng Bích phân tích.

“Vậy kết hôn đi?” Lâm Duyệt Vi trêu chọc.

Giang Tùng Bích lắc đầu, nói: “Không biết.”

Lâm Duyệt Vi sửng sốt: “Cậu thật vì nàng thay đổi nhiều như vậy, còn
không phải muốn kết hôn?”

Giang Tùng Bích chỉ chỉ chính mình, nói: “Mình mới hai mươi hai còn
chưa đến hai mươi ba tuổi.”

Lâm Duyệt Vi nói: “Mình cũng vậy mà.” Nhưng nàng đã kết hôn rồi, ngẫm
lại cũng có chút kiêu ngạo.

Giang Tùng Bích xuy nói: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu a, cậu còn nhớ
không, lúc vừa vào đại học, cậu cảm thấy đáng tiếc nhất chính là đám nữ
sinh vừa tốt nghiệp đã kết hôn, hơn phân nửa nhân sinh đều chôn vùi cho
gia đình.”

Lâm Duyệt Vi cười nói: “Trước kia do mình khờ, bây giờ mình mới phát
hiện kết hôn rất tuyệt, giống như mình vậy, qua thôn này của Cố Nghiên
Thu thì không còn quán trọ khác[1], mình đi đâu mới tìm được đối tượng
tốt như chị ấy chứ.”

[1] Quá liễu giá thôn một giá điếm: qua thôn này mà không nán lại thì sẽ
không còn quán trọ khác. Ý nói cơ hội chỉ tới một lần bỏ lỡ thì không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.