LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1264

cơ hội nữa.

Giang Tùng Bích hừ một tiếng: “Mình cũng có, không hâm mộ.”

Nhưng mình kết hôn rồi a, Lâm Duyệt Vi đắc ý nói thầm, nhưng những lời
này nàng không nói ra miệng, chỉ dùng hai tay nâng cằm, nhìn thoáng qua
phía cửa, thấp giọng nói: “Cậu có thể dỗ người yêu vui vẻ mỗi ngày, có thể
dạy mình không?”

Giang Tùng Bích “Ai da” một tiếng, bật ghế dựa chỉ chống bằng hai chân
sau, bắt chéo chân, nghiêng mắt nhìn: “Xin kinh nghiệm của mình đấy à?”

“Ừm, lấy kinh nghiệm.” Lâm Duyệt Vi làm một thế như khiêm tốn thỉnh
giáo, “Làm ơn.”

“Không dám không dám.” Giang Tùng Bích kinh sợ mà trả lễ, “Hoàng
Thượng ngài nói quá lời rồi.”

Lâm Duyệt Vi chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.

Giang Tùng Bích biết lựa lời mà nói, thu hồi câu nói vô nghĩa sắp lọt ra
khỏi miệng, nói: “Đầu tiên, điểm thứ nhất cũng chính là điểm quan trọng
nhất, phải xuất phát từ nội tâm mà biến đối phương trở thành……”

Lâm Duyệt Vi: “Chờ một chút.”

Giang Tùng Bích: “Sao vậy?”

Lâm Duyệt Vi lấy giấy bút tập vở ra đặt ngay ngắn ở trước bàn, ngay ngắn
ngồi cách bàn một bàn tay, nói: “Được rồi, có thể tiếp tục.”

Giang Tùng Bích: “Cậu có cần phải đến mức này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.