LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1268

thần tiên động lòng phàm.

“Phật Tổ mà biết chị như vậy sợ sẽ phải tức chết.” Lâm Duyệt Vi buồn
cười.

“Không đâu, Phật Tổ rất rộng lượng.” Cố Nghiên Thu nói, “Em chờ chị
một chút, chị đi rửa tay dâng hương.”

Khi Thẩm Hoài Du còn sống, mỗi khi tan học về nhà Cố Nghiên Thu đều
rửa tay, sau đó vào Phật đường dâng hương cho Bồ Tát đầu tiên. Dù đã xuất
ngoại nhiều năm, thói quen này vẫn luôn khắc trong lòng cô, bây giờ thấy
Lâm gia có Phật đường, cảm giác quen thuộc khi xưa bất chợt ùa về.

Lâm Duyệt Vi hỏi: “Em có thể cùng chị dâng hương không?”

Cố Nghiên Thu nói: “Đương nhiên có thể, chỉ cần em có lòng thành kính là
được.”

Lâm Duyệt Vi dựa vào bả vai cô, ngọt ngào nói: “Biết rồi.”

Cố Nghiên Thu: “……”

Hai người lại tương đối trầm mặc.

Lâm Duyệt Vi nghĩ lại: Sao nàng càng ngày càng ngốc bạch ngọt.

Cuối cùng nàng chỉ có thể chụp cái 'nồi' này lên đầu Giang Tùng Bích, đều
do cô giáo huấn nàng về độ da mặt dày cả một buổi trưa, nào là cái gì mà
bán manh, tư tưởng bảo bảo. Đồ khuê mật rác rưởi, trả khí công lại đây cho
mình.

Cố Nghiên Thu ho nhẹ, thong dong mà tiếp nhận Lâm tiểu thư vừa trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.