LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1270

Lâm Duyệt Vi: “Chị!” Vậy mà dám chơi trò lưu manh!

Cố Nghiên Thu không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú thật sâu, khoảng
cách với nàng càng ngày càng gần, càng lúc càng gần, đôi mắt như dòng
nước suối ôn hòa, kéo tới vây lấy nàng.

Lâm Duyệt Vi thấp người tránh thoát nụ hôn của cô, nhảy một bước ra xa,
cười nói: “Cố Nghiên Thu, chị có tính rửa tay hay không?” Giọng nói
hoảng loạn còn chưa kịp hoàn toàn che dấu.

Cố Nghiên Thu đạm nhiên cười, đi theo nàng.

Hai cô gái trong gương đang vai kề vai, cúi đầu rửa đôi tay dưới cùng một
vòi nước, chuỗi Phật châu được tháo xuống lót giấy đặt cạnh bồn rửa. Lâm
Duyệt Vi nắm lấy tay Cố Nghiên Thu, dùng nước rửa tay cẩn thận tỉ mỉ
giúp cô bôi lên lòng bàn tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, rồi đến mỗi một khe
hở giữa các ngón tay, biểu tình chăm chú.

Không khí bốn phía thật yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh này lại ẩn núp
những thứ khác.

Trái tim Cố Nghiên Thu đập rộn ràng, bởi vậy trong không gian này, các
ngón tay bị Lâm Duyệt Vi khiêu khích đến có chút tê dại, không phải từ
những giây thần kinh cô luôn phải khống chế một cách cứng nhắc, hay
những cảm xúc vật lý do bàn tay mang lại, mà đến từ nơi sâu nhất trong đại
não, một phần nào đó trong cô bị kϊƈɦ thích tố khống chế, một khát vọng
không thể vãn hồi.

Lâm Duyệt Vi có thể cảm nhận được cằm Cố Nghiên Thu lướt đi trêи vai
nàng, dọc theo phần da thịt trêи cổ chậm rãi di chuyển lên trêи, rồi tới sau
tai, một nụ hôn nhẹ nhàng và ôn nhu, Lâm Duyệt Vi dần gian nan khi phải
duy trì tiết tấu hơi thở bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.