LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1276

Nhiễm Thanh Thanh càng nhìn Cố Nghiên Thu thêm trìu mến, ôn nhu nói:
“Buổi tối còn muốn ăn gì? Dì kêu người chuẩn bị cho con.”

Cố Nghiên Thu không khỏi hơi run, rụt về sau một chút: “Không cần đâu
dì, con khá tốt, dì hỏi xem Vi Vi muốn ăn gì, nàng rất mệt mỏi.” Đêm nay
thượng sẽ càng mệt mỏi hơn, không ăn đủ chỉ sợ kiên trì không đến quá
nửa đêm.

Nhiễm Thanh Thanh xùy một tiếng: “Nàng? Không kén ăn đã may mắn rồi,
dễ nuôi.”

Cố Nghiên Thu không nghe rõ: “Dạ?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Không có gì, nếu con có yêu cầu gì, cứ việc nói với
dì, nếu con nhỏ Lâm Duyệt Vi kia dám hô to gọi nhỏ với con, con cứ kêu
dì, dì dạy lại nó cho con.”

“Không cần đâu dì.”

“Cần mà.”

“Thật sự không cần.”

Lâm Duyệt Vi hẹn bạn bè xong, quay lại thấy không khí hài hòa giữa Cố
Nghiên Thu và mẹ vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Nghiên Thu vội vàng đứng lên, hiếm khi thấy thần sắc cô chật vật đến
vậy, trốn đến sau lưng Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi dùng một tay che chở
cho Cố Nghiên Thu, hỏi Nhiễm Thanh Thanh: “Có phải mẹ không vậy?
Vừa quay lưng đi đã bắt nạt lão bà của con?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Kệ cô.” Nói xong bà còn ôn hòa cười với Cố Nghiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.