LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 158

“Chuyện vừa rồi em nói cần làm, chính là……” Cố Nghiên Thu hơi đỏ
mặt, không dám nói ra, cánh môi mấp máy, cởi dép nửa quỳ bên giường,
cúi người nói, “Bây giờ làm sao?”

Nếu đổi lại là một người khác nói những lời này, phối hợp với hành động
bây giờ, hơn phân nửa đại đa số người nghe được sẽ nghĩ theo chiều hướng
sai lệch. Nhưng nếu được nói bởi Cố Nghiên Thu thì lại không mấy mập
mờ, vì đôi mắt cô giờ phút này tựa như dòng sông lạnh lẽo trong núi sâu,
mang theo sự lạnh lùng, không phải loại cảm giác sắc bén lãnh khốc, mà là
thanh tịnh lãnh đạm.

Cánh môi hình thoi ẩn hiện một sắc màu nhạt nhẽo.

Lâm Duyệt Vi không bị tình ɖu͙ƈ làm con tim mù quáng, cũng không có
đam mê SM, càng không có ý định hoang phí tuổi xuân cho tình yêu.

Lâm Duyệt Vi yên lặng nhìn cô hai giây, quả quyết đè lên bả vai Cố Nghiên
Thu, kéo một bên cổ áo của cô xuống, mùi trầm hương u nhạt ấy chưa từng
gần Lâm Duyệt Vi tới vậy, cơ hồ muốn mê loạn thần trí nàng, trong mơ mơ
hồ hồ bỗng có một thứ ánh sáng khẽ lướt qua dòng suy nghĩ.

Cổ Cố Nghiên Thu cao thon dài, hơi ngẩng ra phía sau, tuyệt đẹp như thiên
nga ngẩng cổ, tay cô bắt được tấm ga trải giường dưới thân, cắn môi dưới
phát ra một tiếng thở gấp rất nhỏ vì đau.

Trái tim Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà sụp đổ, một dòng điện âm thầm nuốt
trọn lấy cơ thể, khi đôi môi nàng chạm khẽ lên làn da như ngọc của Cố
Nghiên Thu, trong lòng nàng bỗng nảy sinh một dòng cảm xúc đong đầy.

Ngón tay nàng gắt gao mà bấu lấy bả vai đối phương, cánh môi trong chốc
lát không buông ra, rồi nàng vội nghiêng đầu nhẹ nhàng mà ho khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.