LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 159

Cố Nghiên Thu kéo lấy cổ áo, thuận thế sửa sửa lại tóc, mái tóc đen thật dài
buông xõa bên vai, hơi hơi rối tung. Cô không mấy tự nhiên mà rũ mi mắt,
khóe mắt không biết tự lúc nào đã bị đốt nóng tới ửng hồng.

“Có chuyện gì vậy, Lâm tiểu thư?”

“Không có gì, đột nhiên ngứa mũi, chắc sắp cảm.” Lâm Duyệt Vi giải
thích, đối diện đôi mắt Cố Nghiên Thu, khóe môi khẽ cong lên một chút.

“Vậy em sớm nghỉ ngơi một chút.”

Mùi hương rời xa, Cố Nghiên Thu xuống giường mang dép lê vào, đi tới
bên cạnh ghế nằm, bóng dáng lả lướt.

Trước khi cô xoay người về phía nàng, Lâm Duyệt Vi đã dời tầm mắt đi,
vùi mình vào chăn.

“Tắt đèn chứ?”

“Ừm.”

“Ngủ ngon, Lâm tiểu thư.”

“Ngủ ngon.”

Căn phòng mờ tối.

Ghế nằm được kê sát mép giường, bức màn cửa được kéo mở, có ánh trăng
xuyên qua tấm kính, chiếu sáng đôi chân dài của Cố Nghiên Thu, cô nằm
trêи ghế không đủ chỗ nên hơi co mình, ghế nằm cũng không được mềm
mại như giường, Lâm Duyệt Vi nhìn đăm đăm quan sát cô mười phút, ngay
cả một cử động nhỏ của Cố Nghiên Thu cũng không thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.