LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 160

Ngủ rồi sao?

Lâm Duyệt Vi cau mày thầm nghĩ, nàng trở mình, đưa lưng về phía ghế
nằm, khép mắt lại.

Nàng lo lắng mình sẽ nằm mơ, mộng thường hay biểu thị điều gì đó, may
mà không có. Khi Lâm Duyệt Vi mở mắt ra, thì ý thức được đêm qua là
một đêm không mộng, thì rất vui vẻ, nhìn chằm chằm trần nhà đến phát
ngốc, giang hai tay tính vươn vai, tay lại đụng phải vật gì đó ấm áp.

Lâm Duyệt Vi ngây người, thong thả mà quay đầu nhìn sang chiếc gối bên
cạnh.

Có một người đang nằm bên cạnh nàng, còn trêи chiếc ghế nằm kia lại
không một bóng người.

Lâm Duyệt Vi: “!!!”

Đây là tình huống quái quỷ gì vậy!?!

Nàng còn chưa kịp lý giải căn nguyên, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà
ánh mắt chạm phải ánh mắt trong trẻo bức người của Cố Nghiên Thu.
Trong khoảnh khắc nháy mắt ấy nàng thấy trong mắt Cố Nghiên Thu cũng
toát ra sự khϊế͙p͙ sợ tương tự, nỗi khϊế͙p͙ sợ ấy chợt lóe lên rồi biến mất, mau
đến khiến người cơ hồ bắt giữ không kịp. Nếu không phải Lâm Duyệt Vi
nhìn chằm chằm vào cô, khẳng định sẽ không nhận ra.

“Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tối hôm qua có lẽ do mơ ngủ, theo bản năng mà bò
lên trêи giường, thực xin lỗi.” Cố Nghiên Thu xin lỗi, xuống giường liền
một mạch lưu loát, ngay cả một góc áo nhỏ Lâm Duyệt Vi cũng chưa kịp
đụng tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.