săn sóc, giống như quý trọng bà lắm không bằng, hết thảy tất cả bất quá
đều bởi vì một câu nói của Thẩm Hoài Du mà thôi.
Cố Phi Tuyền sợ còn xem nữa anh sẽ không khống chế được chính mình,
vội vàng tìm cớ rời đi trước. Anh tới khu vực hút thuốc, mồi một điếu, hít
sâu một hơi, như hít mây nhả khói.
Trong chốc lát có một người đàn ông lớn tuổi hơn anh bước vào, người
ấy trông ngoài bốn mươi, có vẻ ngoài cùng ăn mặc khá mộc mạc, lưng hơi
gù, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều khắc đầy bởi cuộc sống sầu khổ.
Người đàn ông sờ sờ túi, chỉ lấy ra một gói thuốc lá, không có bật lửa,
ông nhìn thoáng qua điếu thuốc đang cháy của Cố Phi Tuyền, Cố Phi Tuyền
bèn đưa cho ông mượn bật lửa.
Người đàn ông hút một hơi, nhìn anh nói: "Cảm ơn."
Bình thường Cố Phi Tuyền sẽ không tùy tiện cùng người khác đáp lời,
hôm nay không biết sao anh lại rất muốn tìm một người xa lạ nói hết tất cả:
"Anh......" Anh hỏi, "Nhà anh có chuyện sao?"
Người đàn ông không ngờ anh sẽ chủ động bắt chuyện, dù thấy Cố Phi
Tuyền hiện tại có dáng vẻ nản lòng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống
người cùng giai cấp với ông. Mặc kệ thế giới ngoài kia có ra sao thì khi đối
mặt với sống chết, thì còn người có cùng giai cấp hay không cũng không
còn quan trọng nữa.
Người đàn ông nói: "Con trai tôi, mắc bệnh bạch cầu, mẹ nó đang cùng
nó trong phòng bệnh. Còn cậu?"
Cố Phi Tuyền nói: "Bố tôi, mắc bệnh ung thư phổi."
Người đàn ông thở ra một hơi thuốc, khiến khuôn mặt ông mờ nhạt trong
sương khói, oán hận mà nói: "Chết tiệt."