nhạt không cảm xúc, tôi chỉ vừa nhắc tên bà ấy, ông đã có phản ứng lớn
như vậy?"
Cố Hoà: "Do Nghiên Thu nói với con sao? Con bé tra được những gì
rồi?"
Cố Phi Tuyền tránh mà không đáp, tiếp tục nói: "Ông thương yêu bà ấy
như vậy, vì kẻ hèn bồi thường, sao mới có thể khiến ông chiụ đổi danh hiệu
phu nhân nhà họ Cố cho một người khác? Cố đổng, lý do của ông không
khỏi quá miễn cưỡng rồi đó."
Cố Hoà không rên một tiếng, chỉ nhìn anh.
Cố Phi Tuyền nở nụ cười chế giễu: "Đáp án mà tôi muốn đã có được rồi,
tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Ánh mắt Cố Hoà dừng lại ngay phía sau anh.
Cố Phi Tuyền xoay người, Hạ Tùng Quân mang theo hộp cơm giữ nhiệt
đang đứng ở trước cửa. Cố Phi Tuyền hiếm khi lộ ra vẻ hoảng loạn như bây
giờ, vội vàng điều tiết cảm xúc, bước tới đón: "Sao mẹ quay lại sớm vậy?
Không phải nói về nhà ngủ sao?"
Hạ Tùng Quân mỉm cười, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường: "Không phải
do mẹ sợ hai người đói bụng sao? Buổi sáng mẹ cố ý kêu dì giúp việc
chuẩn bị, nên về nhà mang tới."
Cố Hoà ôn nhu mà nhìn bà: "Vất vả rồi, em ăn chưa? Chúng ta cùng
nhau ăn đi?"
Hạ Tùng Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Phi Tuyền chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đặc biệt chói mắt, Cố
Hoà căn bản không yêu mẹ anh, ở trước mặt bà, ông ta lại làm bộ ôn nhu