LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1775

"Vậy......" Cố Nghiên Thu không biết nên làm gì bây giờ, cũng không thể

gặp ai cũng nói 'tôi kết hôn rồi đừng đeo đuổi tôi'.

"Không cần, em tin tưởng chị, chị sẽ không coi trọng người khác." Lâm

Duyệt Vi xoa từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, đùa nghịch trông rất thích
thú, "Nếu chị thật sự phải đi, ai cũng không ngăn được, dù em có la lối
khóc lóc lăn lộn thảm thiết cũng vô dụng."

"Chị......" Cố Nghiên Thu vừa muốn tỏ lòng trung thành, Lâm Duyệt Vi

dùng ngón trỏ đè lên môi cô, nói tiếp: "Em còn chưa nói xong, Em cũng
vậy. Chị phải tin tưởng mị lực của chính mình, không ai sánh bằng chị,
cũng không ai có thể cướp em khỏi tay chị. Em biết dạo này tâm trạng chị
không ổn định, dễ dàng suy tưởng nhiều, có thể do thần kinh em thô, không
phải lúc nào cũng cũng có thể phát hiện. Em hy vọng khi chị suy nghĩ lung
tung, có thể nhớ rõ lời này của em."

Lâm Duyệt Vi kéo tay cô đặt lên ngực nàng, từng câu từng chữ, trịnh

trọng nói: "Em, Lâm Duyệt Vi, yêu, chị, Cố Nghiên Thu. Chỉ yêu mình chị,
Cố Nghiên Thu, một người duy nhất."

Bàn tay đặt trên trái tim đang đập trầm ổn mà có lực, mỗi một nhịp đều

trực tiếp truyền đạt đến trái tim Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu hơi hơi động dung.

Lâm Duyệt Vi nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: "Mong chị tin tưởng em,

có được không?"

Hốc mắt Cố Nghiên Thu đột nhiên nóng ran: "Chị tin tưởng em."

Lâm Duyệt Vi bật cười, nước mắt rưng rưng, lẳng lặng than thở một

tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, kéo cô vào lòng nàng: "Chị có thể tin tưởng
em, em không giống họ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.