LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1794

Lâm Duyệt Vi dọn dẹp kịch bản và notebook, cũng nằm xuống, nhẹ

nhàng vói tay vào lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, bàn tay cô dường như có ý
nắm lấy tay nàng, bóp hai lần rồi bất động.

Lâm Duyệt Vi tắt đèn, khép mắt lại.

Một giấc ngủ thật say, tận đến khi bên tai truyền đến tiếng sột sột soạt

soạt, Lâm Duyệt Vi mở mắt ra dưới ánh sáng chói mắt, đầu vẫn còn mơ
màng, nàng chớp mắt vài cái, ánh mắt mờ mịt. Nàng chống khuỷu tay
muốn ngồi dậy, Cố Nghiên Thu thấy thế bèn đỡ lấy nàng.

Lâm Duyệt Vi từ cửa sổ nhìn xuống, đã có vài ngọn đèn lấp lánh, dụi dụi

đôi mắt: "Mấy giờ rồi?"

"Sắp hạ cánh rồi." Cố Nghiên Thu trả lời.

"Rốt cuộc tới rồi." Lâm Duyệt Vi dùng tay che miệng ngáp, tiếp theo

duỗi eo, ngồi chờ máy bay hạ cánh.

Indonesia ở phía trên xích đạo nam bắc, được bao phủ bởi rừng nhiệt đới

với không khí ẩm thấp, quanh năm nắng nóng. Ở quốc nội đang mùa đông,
đến nơi đây lại thật sự ấm áp, ban ngày vẫn còn là mùa đông mặc áo lông
vũ run bần bật, buổi tối mặc áo tay dài còn sợ nóng.

Vừa xuống phi cơ, khí nóng đã ập vào mặt, chưa đi được hai bước đã ướt

đẫm mồ hôi, Lâm Duyệt Vi cởi luôn áo khoác vừa mặc, vắt trên cánh tay,
nàng đeo kính râm, hỏi Cố Nghiên Thu vẫn mặc áo khoác: "Chị không
nóng sao?"

"Cũng ổn." Cố Nghiên Thu tháo Phật châu trên cổ tay xuống, cười,

"Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."

Thiếu tiếng gõ mõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.